Âu Dương Vũ vừa mới ngẩng đầu lên, một giọng nữ hơi thô bỗng truyền đến: "Uy, cái mũ của ngươi là ai làm, hãy bán lại cho ta !"
Âu Dương Vũ không muốn gây chuyện, lập tức cúi đầu không nhìn cô gái kia, tỏ ra bộ dáng sợ hãi, giả giọng hơi khàn nói: "Chiếc mũ này là tiểu dân được một thôn dân ở rất xa tặng. Tiểu dân có thể cho ngài, nhưng tiểu dân có chút nhức đầu không thể ra gió, trước khi bán xin ngài hãy mang cho tiểu dân một chiếc mũ khác."
Thanh âm của nàng vừa dứt, cô gái kia không vui nói: "Sao mà phiền toái như vậy." dừng một chút, nàng lại nói: "Cũng không biết ngươi có dơ bẩn không, cái mũ này có khiến ta mắc ói không nữa."
Âu Dương Vũ hẳn nhiên không phản ứng gì.
Đúng lúc ấy, âm thanh ồn ào náo động bỗng từ xa truyền đến, càng ngày càng gần. Lần này, không chỉ Âu Dương Vũ, ngay cả thiếu nữ bên cạnh cũng không có tâm tư hỏi nàng chuyện cái mũ, cân nhắc rồi cất bước hướng ra phía ngoài.
Âu Dương Vũ lúc này thật sự đã đói lả cả người, xinh đẹp mặc dù quan trong đấy nhưng càng quan trọng hơn là nàng đói bụng đến chịu không được nữa rồi. Liếc nhìn tiểu nhị đem thức ăn bưng lên, nàng liền đặt vẻ đẹp sang một bên, cầm lấy món ăn liền từng ngụm từng ngụm ăn tới.
[Nhện: ôi, ăn kiêng…]
Cơm ở nơi này rất kỳ quái, cơm lại có mùi thơm ngát, hạt gạo lớn chừng ngón tay một đứa trẻ. Âu Dương Vũ bụng đói cồn cào, cũng không quản nhiều như vậy, mỗi chén chỉ cần và cơm hai ba lần là xong, rồi mãnh liệt nuốt một ngụm trà, cảm giác thoải mái như được sống lại. Sau đó nàng mới ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài.
Từ chỗ ngồi của mình, tầm nhìn của Âu Dương Vũ bị những thân hình cao lớn của khách khứa đang đứng chắn hết. Quay đầu nhìn, nhưng cái gì cũng không thấy rõ. Lập tức Âu Dương Vũ đứng lên, lặng lẽ chen chúc trong đám người, cất bước hướng ra ngoài.
Trên đường phố, một đội ngũ binh sĩ võ trang toàn thân chỉnh tề mở đường, những người này trong tay nắm ngân thương, mũi thương dưới ánh mặt trời phát ra ánh ánh hàn quang âm u.
Phía sau những người này, là một sắc ngựa đen óng thành đoàn, ở trước là bốn năm thanh niên cao lớn dáng ngồi thẳng đứng. Mà phía sau còn có mấy thiếu nữ ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa.
Nhìn những thiếu nữ kia, ánh mắt Âu Dương Vũ trong nháy mắt mở thật lớn: mấy thiếu nữ này tầm mười bảy, mười tám tuổi, khuôn mặt thì cũng thanh tú, nhưng để nói là xinh đẹp thì vẫn chưa đủ. Bất quá da dẻ so với những nữ nhân nàng từng gặp qua rõ ràng non mịn hơn. Chẳng lẽ, các nàng chính là nhất lưu mỹ nữ ở cái thế giới này?
Âu Dương Vũ không dám tin vào điều này đi nữa. Trong lúc nàng còn đang mải đánh giá những người này từ trên xuống dưới, tiếng nghị luận cùng tiếng than thở hưng phấn không ngừng ở bên tai của nàng vang lên.
Hết thảy mọi thứ nơi này đều khiến Âu Dương Vũ có một loại cảm giác kì lạ. Nàng cẩn thận xem xét, mới phát hiện mấy thớt ngựa mà những thiếu niên nam nữ này cưỡi đặc biệt thần tuấn cao lớn, so sánh với những thớt ngựa mà nàng đã thấy ở kiếp trước thì chúng đều cao lớn hơn hẳn.
Tiếp tục dò xét cẩn thận, Âu Dương Vũ lại phát hiện đoàn người này đại đa số đều xăm hình. Chỉ duy nhất mấy thiếu nữ là gương mặt còn sạch sẽ.
Tại thời điểm Âu Dương Vũ đang quan sát đoàn người này, một số người có vẻ quyền cao chức trọng cũng giục ngựa hướng thẳng về phía tửu lâu này đi tới. Theo hướng những người này di động, đám người vây xem dần dần tránh ra để lộ một con đường.
Đến cửa tửu lâu, một thanh niên cao lớn tầm hai mươi tuổi, màu da nâu đậm, trên cổ và bộ ngực săm những hoa văn uốn éo như rắn, dẫn đầu nhảy xuống. Hai mắt màu tím, hẹp và dài quét nhìn mọi người trong tửu lâu, rồi quay lại hướng về phía đồng bạn nói: "Dừng ở đây ăn một chút gì đã?"
"Cũng tốt " - một thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa mở miệng. Thiếu niên này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, da đỏ sậm, hắn có một mái