Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Thể Hiện Công Phu


trước sau



Đúng lúc Âu Dương Vũ vùi đầu xuống không thể thấp hơn nữa thì bên tai truyền đến một tiếng quát: "Uy, cái mũ của ngươi nói bán cho ta, sao ngươi vẫn còn sững sờ ở chỗ này?"
Giọng nữ khàn khàn này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ vội vàng khàn giọng nói: "Hảo hảo, ta liền bán nó cho ngươi."
Thanh âm của nàng mặc dù khàn không thể khàn hơn, nhưng lời vừa nói ra, vẫn đưa đến một tiếng nói ngạc nhiên: "Di, thanh âm nữ nhân này thật là dễ nghe, uy, ngươi ngẩng đầu lên cho chúng ta nhìn một chút!"
[Nhện: giọng hay thì cố làm khàn đi cũng không ăn thua a]
Âu Dương Vũ ngẩn ngơ, vài giọt mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm qua trán của nàng. Quay đầu lại, Âu Dương Vũ khàn giọng nói: "Đại nhân quá khen, tiểu nữ thật sự là lớn lên quá xấu, không dám gặp người khác a."

Đang lúc hoảng hốt, Âu Dương Vũ bối rối nói, quả thực không tìm được cái cớ tốt hơn để trả lời.
Thuyết pháp này của nàng hiển nhiên không làm cho người ta tin tưởng. Lập tức, cô gái kia hừ hừ hai tiếng, liền hướng nàng giật cái mũ ra.
Âu Dương Vũ quay đầu né. Động tác này biên độ quả là rất lớn, liền đụng vào bên cạnh cái bàn, "bang bang" hai tiếng rung lên. Tiếng động này thực không nhỏ, dẫn tới tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại hướng này.
Âu Dương Vũ âm thầm kêu khổ, phủi đất đứng dậy. Lúc này, thiếu nữ vừa giật mũ kia lớn tiếng quát lên: "Dân đen, ngươi lại dám né tránh?"
Âu Dương Vũ mắt thấy lực chú ý của mọi người đều tập trung vào mình. Trong lúc mấu chốt, chính mình không cẩn thận có thể khiến cho bại lộ. Nàng hiểu rõ, không nói hai lời, vùi đầu xuống rồi hướng phía ngoài phóng đi.
Hành động này khiến ọi người đầu tiên là cả kinh, tiếp theo, một tiếng kinh hô vang lên: "Di, người này rất kỳ quái, tại sao nàng ta muốn trốn?"
Trốn?
Mọi người tâm thần vừa động, thất chủy bát thiệt* rôm rả bàn tán. Theo lời, đơn giản là hoài nghi Âu Dương Vũ là gian tế hay các loại tương tự. Tiếng bàn tán càng ngày càng vang, ngay lập tức tiếng bước chân, tiếng quát không ngừng từ sau Âu Dương Vũ truyền đến.
*Thất chủy bát thiệt (7 miệng 8 lưỡi): ý như 9 người 10 ý như của Việt Nam nhưng mà là bàn tán rôm rả.
Âu Dương Vũ âm thầm kêu khổ. Nàng sớm biết hành động của mình sẽ khiến mọi người hoài nghi. Nhưng không có cách nào, nàng hiện tại như là chim sợ cành cong, thật sự nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Nàng càng chạy nhanh, thì phía sau tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, ồn ồn ào ào chỉ trích, tiếng quát mắng thỉnh thoảng xông vào tai nàng.

Đột nhiên, Âu Dương Vũ tâm thần vừa động. Bỗng nhiên cước bộ dừng lại, mọi người ngạc nhiên đến ngây người. Ngay lúc này, nàng nhanh như tia chớp vọt tới trong đám người, trong đám người truyền ra tiếng kêu sợ hãi. Vèo một tiếng, nàng lại xuất hiện tại một chỗ cũ. Chẳng qua trong tay xuất hiện thêm một thanh đoản đao.
Khoảnh khắc vừa rồi, hành động của nàng nhanh chóng vô cùng, không có nửa người thấy rõ động tác của nàng. Cái thế giới này giặc cướp hoành hành, chiến tranh cũng không phải là điều gì mới lạ, mọi người đối với vũ kỹ (võ công) cũng có một chút kiến thức. Thế nhưng bọn họ chưa bao giờ bắt gặp ở bất cứ nơi nào lại có công phu như vậy, thân thủ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người sững sờ không nhúc nhích, nhìn chừng chừng Âu Dương Vũ, tất cả yên lặng như tờ.
Thấy mọi người trầm mặc, Âu Dương Vũ khẽ hừ một tiếng! Tiếng hừ này nàng đã sử dụng tới nội lực, mọi người xung quanh cảm giác như bị một tiếng trống gõ thẳng vào tai. Mọi người sợ hãi đồng loạt lùi lại phía sau một bước. Âu Dương Vũ tay phải run lên, ở trước mắt bao người, đoản đao bằng thép trong tay nàng lại như phấn vụn giống nhau phiêu tán mọi nơi. Phấn vụn màu bạc dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát ra thất thải hàn quang, vô số thất thải quang mang giao hòa lẫn nhau, cảnh đẹp tới cực điểm, nhưng cũng khiến lòng người lạnh tới cực điểm.
Nào có ai

gặp qua bổn sự như vậy? Chỉ rung một cái là có thể đem cây đao chấn thành bụi phấn, điều này thực là đến nghe cũng chưa từng nghe thấy! Trong khoảng thời gian ngắn, đến cả tiếng hít thở cũng giảm mạnh, mỗi người đều nhìn về phía thân thể yếu đuối của Âu Dương Vũ, thế nhưng vẻ mặt đầy kính sợ hoảng hốt.
Khi xung quanh trở nên vô cùng an tĩnh, Âu Dương Vũ lạnh lùng quát lên: "Cút ra xa một chút cho ta! " thanh âm cố ý ép tới khàn khàn.
Một câu nói ra, mọi người không tự chủ được lui lại mấy bước. Âu Dương Vũ nhún chân, tựa như một trận gió nhẹ lướt đi. Dù nàng đã đi xa, người phía sau vẫn không dám có một cử động nhỏ nào.
Lao đi được hơn mười dặm, mắt thấy không ai đuổi theo, Âu Dương Vũ mới thở dài một hơi. Lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, nàng thầm suy nghĩ : có cái gì không đúng, thật sự là có cái gì không đúng. Mấy người gọi là Đại mỹ nhân chẳng lẽ cũng chỉ thế này?
Nàng run sợ thầm nghĩ: chẳng lẽ tướng mạo như ta ở cái thế giới này là rất hiếm sao? Ý nghĩ này mặc dù xuất hiện trong lòng vô số lần, nhưng chưa lần nào chắc chắn như lần này.
Dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh, Âu Dương Vũ không phát hiện ra tay của mình run rẩy không ngừng. Một cảm giác nói không ra lời, khẩn trương, hoảng sợ, hay là khủng hoảng, trong nháy mắt đã che đi phản ứng của nàng.
Mặt trời cao cao chiếu rọi bầu trời, ánh mặt trời nóng bỏng trải dài trên người nàng. Thế nhưng Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy cả người không ngừng rét run.
Qua thật lâu, nàng mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vươn ra ngón giữa hung hăng đối với lão Thiên dựng lên. Âu Dương Vũ ngửa đầu phẫn nộ quát: " lão Thiên, bổn tiểu thư muốn xuyên qua chính là vì đổi lại thân thể. Trò đùa này cũng quá ầm ĩ đi?"

[Nhện: ta kháo =]] bất quá ta thích]
Quát mắng một hồi, bầu trời vẫn như cũ, trời ây nhạt, xanh lam như rửa. Âu Dương Vũ từ từ cúi đầu, ở trên trán của mình gõ một cái, oán hận nói: "Sống ở đâu thì yên ở đấy! Ta cũng không tin, ta, Âu Dương Vũ chỉ có thể làm một khối thịt cá mặc người chém giết."
Nàng đi trên một con đường cát vàng, đường rộng một hai thước tựa như không bờ bến, vẫn quanh co khúc khuỷu không thấy điểm cuối. Hai bên đường một ít cỏ dại của bình nguyên thưa thớt mọc. Xa xa, thấp thoảng thấy được bóng núi xanh mơ hồ.
Dù là bầu trời hay mặt đất cũng đều vô cùng trống trải, Âu Dương Vũ đứng giữa đường nhỏ, ngắm nhìn trái phải, chỉ có một mình một người, cảm thấy trở nên nhỏ bé vô cùng. Nàng có chút chua xót, cố đè ép tâm trặng nặng nề xuống, sải bước về phía trước.
Vừa đi được mười lăm phút, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tiếng vó ngựa chỉnh tề hữu lực, hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh. Âu Dương Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn bốc lên. Trong bụi mù, mười mấy kỵ sĩ theo phương hướng nàng chạy tới.
Âu Dương Vũ trong lòng nhảy lên, nàng không rõ mục tiêu của đối phương có phải là mình hay không. Suy nghĩ một chút, quyết định hay là lấy bất biến ứng vạn biến, liền từ từ lui sang một bên, híp mắt chờ đợi.
-------------------------------
Dịch bộ này thân tặng Nguyệt – em gái yêu quý của ta.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện