Âu Dương Vũ tiếp tục nói: "Liễu, trong nhà của ngươi tình huống tốt, cha mẹ của ngươi có bắt buộc ngươi cưới cô nương nhà người ta không?"
Liễu nghiêng đầu nghĩ, lắc đầu nói: "Không có a. Không có ai có bắt buộc ta."
Âu Dương Vũ nghiêng đầu đánh giá hắn, cười nói: "Vậy ngươi rất may mắn. Liễu, ta hỏi ngươi a, ngươi nói một cô nương thì sống như thế nào thì mới gọi là tốt?"
Liễu nhíu mày suy nghĩ, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ân, đương nhiên là gả ột người chồng tốt."
Âu Dương Vũ hai mắt chớp chớp hỏi: "Nhưng là, không phải là có rất nhiều nam nhân thích đem thê tử của hắn để cho người khác hưởng dụng sao? Chẳng lẽ gả cho trượng phu như vậy cũng gọi là tốt?"
Liễu nhíu mày nói: "Dĩ nhiên không tính, nam nhân như vậy là rất nhiều. Nhưng có một ít nam nhân rất không thích loại hành vi này. Ta cảm thấy được a, cái gọi là người chồng tốt chính là vừa có quyền thế vừa có năng lực, hơn nữa còn rất coi trọng nữ nhân của mình."
Âu Dương Vũ nghe đến đó thì hai mắt sáng ngời. Nàng nhìn về Liễu. Liễu phảng phất cũng biết nàng đang đánh giá chính mình. Lập tức hắn ưỡn lưng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.
Ánh mắt Liễu lấp lánh, chính là quá lấp lánh, rất có thần. Dường như trong đó như có tia sáng phát ra, bộ dạng phảng phất như là một đứa trẻ đang mong đợi người lớn khích lệ!
Âu Dương Vũ chứng kiến ánh mắt như vậy, thanh âm không khỏi khàn đi, vốn là đối với hắn sinh ra một chút tôn trọng thì lập tức tan thành mây khói.
Ánh mắt lóe lóe, nàng thấy Liễu còn đang mong đợi, khát vọng, đôi mắt trông mong đang nhìn mình thì không khỏi cười một tiếng. Đưa tay phải ra, nàng béo lên má trái của Liễu, ha hả cười nói: "Di, thì ra là tiểu đần thỏ cũng là một đại nam nhân. Lại hiểu được đạo lý như vậy, rất giỏi a!"
Liễu hiển nhiên trăm triệu lần không nghĩ tới là chính mình lại bị đối xử thế này. Khuôn mặt nhỏ trắng bỗng tối sầm, miệng vểnh lên, oán hận nghiêng đầu, hai mắt hướng lên trời, trong nháy mắt không thèm nhìn Âu Dương Vũ nữa.
Âu Dương Vũ một chút cũng không có đem việc hắn sinh khí để ở trong lòng. Nàng mím môi cười hai tiếng sau, thấy Liễu vẫn không để ý tới mình, mới ho khan một tiếng, hắng giọng một cái sau nói: "Ân, ngươi nói rất đúng, nhưng là nam nhân như vậy thì nơi nào có? Liễu, ngươi nói cho ngươi biết là ở nơi đâu có?"
Liễu vốn là mặt đang đen sầm thì lại càng trở nên đen thui! Hắn oán hận thầm nghĩ: vốn là ta có thể nói chính ta. Nhưng bị ngươi náo như vậy thì ta đây còn nói được sao? Nói ra chẳng phải là lại bị ngươi chê cười?
Liễu không đáp, Âu Dương Vũ cũng không có chờ đáp án của hắn. Nàng cúi đầu, vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm nói: "Ta cũng không biết." Thở ra một hơi, Âu Dương Vũ làm ình tỉnh lại: "Ai, thật không có ý tứ, thử nghĩ xem, sống mà một chút ý tứ cũng không có thì còn không bằng chết thống khoái. Nhưng mà chết quá khó khăn, ta không xuống tay được. Nếu không, Liễu, ngươi một đao giết ta đi!"
Liễu quay đầu, đánh giá nàng từ trên xuống dưới trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Điên rồi!"
Âu Dương Vũ đau khổ nghiêm mặt, gật đầu nói: "Ta đúng là có chút điên rồi!"
Liễu phủi đất đứng dậy, cầm tay Âu Dương Vũ liền đi ra ngoài.
Âu Dương Vũ bị động tác đột nhiên của hắn khiến cho sửng sốt, không khỏi vội vàng kêu lên: "Uy, ngươi kéo ta làm gì? Đi nơi nào a?"
Liễu vội vàng kéo nàng đi, khí lực của hắn rất lớn, Âu Dương Vũ vũng vầy mấy cái cũng không thoát được. Cho đến khi đi xuống lầu dưới, hắn mới lạnh lùng nói: "Dẫn ngươi đến một trang viên ở địa phương rất xa."
Thấy Âu Dương Vũ ngây ngốc nhìn mình, Liễu cười lạnh một tiếng, nói: "Ta nghĩ, ngươi cũng đã muốn chết, sắp xếp của ta nhất định so với việc tìm chết thì khá hơn một chút!"
Thanh âm của hắn mặc dù rất lạnh, nhưng có lúc lại có điểm mềm. Khuôn mặt trắng nhỏ mặc dù nghiêm thành một đoàn, nhưng bản mặt hắn khi không cẩn thận thì lại chu miệng lên,