Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Đây Là Địa Phương Nào?


trước sau



Phủ đệ của Liễu cách thư viện rất xa, cách thành Á Tố cũng rất xa. Xe ngựa đi thẳng, đi thẳng, thẳng đến hơn nửa ngày, ra khỏi cửa thành hai canh giờ mới ngừng lại được.
Xe ngựa vừa mới ngừng, Liễu liền kéo tay Âu Dương Vũ, làm cho nàng đang vội vã đi xuống thì bị kéo lại. Cũng không vén màn che, Liễu liền quát lên: "Trực tiếp lái vào đi."
"Vâng!"
Xe ngựa lại bắt đầu chạy nhanh, lại mất thêm khoảng nửa giờ. Tay của Âu Dương Vũ vẫn bị Liễu nắm rất chặt. Tư thế nắm tay của hắn rất kỳ quái, lòng bàn tay nắm chặt một chút, rồi lại nới lỏng một chút, không ngừng lặp đi lặp lại. Điều này đã đem lực chú ý của Âu Dương Vũ toàn bộ bị hấp dẫn lên người hắn.
Âu Dương Vũ nhìn Liễu mang nón mà luôn buồn cười. Nàng không ngừng quan sát từng chi tiết của hắn, mà nàng càng làm thế, đầu Liễu liền càng có xu hướng cúi thấp xuống, chẳng mấy chốc mà đã cúi thấp đến trên ngực, thú vị a! Vì vậy, Âu Dương Vũ nghĩ tới đây thì cũng không nghĩ nữa, nàng vén rèm xe lên một chút quan sát tình huống bên ngoài.

Xe ngựa từ từ ngừng lại. Liễu quát lên: "Tốt lắm, đều lui ra đi." Dứt lời, hắn vén màn xe nhảy xuống. Âu Dương Vũ theo sát phía sau, cũng đi theo nhảy xuống.
Vừa ra, Âu Dương Vũ liền sợ hết hồn. Kiến trúc trước mắt nàng không giống bất kỳ kiến trúc nào nàng đã gặp qua. Toàn bộ là do đá cẩm thạch màu đen tạo nên. Hơn nữa còn là theo vách núi sừng sững đứng thẳng!
Âu Dương Vũ hướng đầu lên, thở ra một hơi. Vách núi trên đỉnh đầu trơ trọi xây trên đó hơn mười gian phòng ốc đại đại tiểu tiểu. Những phòng ốc hoàn toàn là do trúc làm thành, mỗi gian đều nho nhỏ. Cũng có phòng làm từ cự thạch, khoảng trên dưới hai phòng. Bất quá, những kiến trúc này đều có một đặc sắc, đó chính là phòng ốc lớn nhỏ này hoàn toàn trơ trọi không có gì xung quanh!
Âu Dương Vũ lẩm bẩm kêu lên: "A, phòng này trước vô bình, bên cạnh vô rãnh [1], sao mà người khác có thể đặt chân a? Còn có, cửa phòng mở ra chính là vách núi thẳng tắp, cái này thì sao mà người ta ở a?"
[1] nguyên bản miêu tả phòng ốc ở đây là dùng từ "không địa", chả hiểu lắm, chắc là không có đất, tại hạ dịch bừa vậy, mọi người tự hình dung là ngoài cái nhà ra thì xung quanh chẳng còn đất đâu mà đặt chân nữa.
Nàng cúi đầu nhìn về tiểu viện phía trước tạo bởi đá cẩm thạch, lẩm bẩm thì thầm: "May là cái này thì bình thường."
Quay đầu, Âu Dương Vũ nhìn Liễu, vẻ mặt hoài nghi: "Liễu, nhà ngươi tựa hồ rất không bình thường. Cha mẹ ngươi rốt cuộc là làm gì?"
Liễu nhìn về phía nàng cũng không nói lời nào, dắt nàng đi vào trong sân. Hắn vừa đi vào, đại môn làm từ cự thạch phía sau liền cho nặng nề đóng kín. Thanh âm chầm chậm kia khiến Âu Dương Vũ rùng mình một cái.
Âu Dương Vũ vào trong viện tử, quay đầu chuyên chú nhìn Liễu, chờ câu trả lời của hắn. Kiến trúc nơi này quá đặc biệt rồi. Đặc biệt không giống như là một nhà bình thường sẽ có. Coi như là gia đình quyền quý bình thường sợ cũng không có thói quen này. Trừ phi Liễu là truyền nhân của một đại thế gia khó lường!
Liễu đem nón lấy xuống, nhìn về Âu Dương Vũ. Vốn là Âu Dương Vũ một bụng nghi hoặc cùng mơ hồ lo lắng, khi nhìn hai gò má tức giận kia thì nàng lại chỉ còn có buồn cười.
Liễu chăm chú nhìn Âu Dương Vũ, nói: "Những thứ này không phải là cha mẹ ta làm, ta cũng chỉ là tạm ở nơi này." Hắn nhìn Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng nói: "Ngươi ở nơi này thì sẽ rất an toàn. Ngươi tin tưởng ta sao?"
Âu Dương Vũ quay đầu lại nhìn một chút, tường rào cũng là cự thạch tạo thành, cao chừng ba thước có thừa. Sân rất trống, bên trong cây cối rất nhiều, nhưng tiếng người thì lại hiếm thấy, muốn an toàn thì hoàn toàn có thể tin.

Chẳng qua là tựa hồ có chút không đúng ở đâu đó!
Liễu thấy Âu Dương Vũ gật đầu thì trong lòng mừng rỡ. Hắn cười nói: "Muốn biết trong phòng là cái dạng gì sao? Đi, ta dẫn ngươi đi sao."
"Liễu!" Âu Dương Vũ hỏi tiếp: "Ngươi còn không có nói với ta rằng cha mẹ của ngươi là làm gì đâu."
Liễu suy nghĩ một chút, chỉ nói: "Cha mẹ của ta có một chút tiền, ngươi

biết vậy là được. Công việc của bọn họ chủ yếu chính là đem hàng hóa đưa đến địa phương cần nó, ngươi hiểu ý tứ này sao?"
Âu Dương Vũ nghe đến đó thì không khỏi buồn cười, nàng mím môi, gật đầu nói: "Đâu cần thì chuyển đó. Không phải là buôn bán sao? Ta hiểu!"
Vừa nói xong, Liễu liền nhìn nàng, nhìn vẻ mặt giật mình của Liễu, Âu Dương Vũ cười nói: "Đâu cần thì chuyển đến đó [2], chính là buôn bán a, làm sao vậy?"
[2] nguyên bản là “hóa thông hữu vô”, đại ý là chuyển hàng từ chỗ thừa sang chỗ cần nó để kiếm lời.
Liễu ha hả cười một tiếng, nói: "Ngươi thật thông minh, một câu đã nói đến trọng điểm. Ân, cha mẹ của ta cùng những người khác bất đồng. Người khác cũng chỉ là đem đồ mình cần đi trao đổi, mà cha mẹ ta làm chính là như ngươi đã nói là đâu cần thì chuyển đến đó. Hết thảy đều là bọn họ buôn bán có lời một chút tiền."
Thấy Âu Dương Vũ nghe mà trợn mắt há hốc mồm, Liễu không khỏi cười một tiếng, vẻ mặt rất có điểm đắc ý.
Âu Dương Vũ cũng rất u mê. Nàng mở to mắt nhìn Liễu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: chẳng qua chỉ là đâu cần thì chuyến tới đó thôi mà, hắn còn dám đắc ý? A, việc buồn bán ở cái thế giới này chẳng lẽ vừa mới xuất hiện không lâu nên vẫn chưa phát triển? A a, ta là tinh anh trong việc buôôn bán của một thế giới phát triển mà lại nghèo lâu như vậy. Lại đến hiện tại mới chú ý tới nơi này mới hình thành việc buôn bán!
Mới mắng mình một tiếng vô năng, Âu Dương Vũ lập tức thầm nghĩ: cho dù ta sẽ buôn bán nhưng ta có cơ hội không? A a, ta một đường tới đây phải không ngừng trốn a, thật không có ý tứ. Một chút ý tứ cũng không có, ta, ta muốn tìm một nam nhân quyền thế để gả cho hắn, ngày ngày đâu cần thì chuyển tới đó, làm đại phú hào đệ nhất thiên hạ a!

Nghĩ tới đây, Âu Dương Vũ bắt lấy tay Liễu, nghiêm túc hỏi: "Liễu, ngươi mới vừa rồi không có trả lời ta, hiện tại hãy nói cho ta biết, cái loại nam nhân vừa có quyền thế vừa có năng lực, hơn nữa còn coi trọng nữ nhân của mình hiện tại ở nơi nào? Đúng rồi, còn là nam nhân trẻ tuổi, tốt nhất là nam nhân không có hôn phối, ở nơi đâu có?"
Liễu nhìn nàng, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Có a, Á Tố còn có mấy cái. Mấy vương tử cũng được, ta cũng coi là một cái."
Lần này, kể cả hai gò má hay là cổ hắn vẫn như cũ lộ ra vẻ cực kỳ trẻ con.
Âu Dương Vũ mím môi, cười hì hì nhìn Liễu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó chuyển tới phía sau hắn, hướng hắn nhìn một chút, vươn tay ra khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn véo véo.
Cuối cùng, nàng giống như là kiểm tra xong hàng hóa, nghiêm túc gật đầu nói: "Rất tốt, rất tốt. Ân, như vậy đi, Liễu, ta thương lượng với ngươi một chút, ngươi gả cho ta đi! Sau này ta kiếm tiền, ngươi cung cấp thế lực bảo vệ ta."
Thấy mặt Liễu trong nháy mắt trở nên đen thui, Âu Dương Vũ nheo mắt lên, cười híp mắt nói: "Ngươi đừng tức giận, thật ra thì ngươi gả cho ta ngươi cũng không tính là thiệt thòi. Ngươi suy nghĩ một chút a, ta cũng sẽ không cùng nữ nhân khác cùng nhau chia xẻ ngươi, cũng sẽ không cưới nam nhân khác, buôn bán như vậy có phải là rất có lời không?"
Nói tới đây, Âu Dương Vũ phối hợp nở nụ cười.
Nàng vừa cười vừa bên vui vẻ nhìn Liễu. Trong sự chờ mong của nàng, sắc đen trên mặt Liễu từ từ thối lui. Sau đó, hắn cúi đầu nghiêm trang tự hỏi. Bộ dạng nghiêm túc kia khiến cho Âu Dương Vũ buồn cười không dứt.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện