Bởi vì mới từ giữa đầu gối Âu Dương Vũ ngẩng lên, hai gò má Liễu hằn lên đường vân trên lớp vải thô ráp, hợp với đôi mắt đầy nước, dường như phát ra ánh sáng nên lộ ra vẻ đặc biệt trẻ con. Âu Dương Vũ nhìn những ô vuông ở trên gương mặt tuấn tú này thì không khỏi ngây người.
Đôi mắt to của Liễu chớp chớp, trong ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt. Chỉ thấy đầu của hắn từ từ cúi thấp hướng sát mặt của Âu Dương Vũ.
Ngay khi mặt của hắn sắp đụng phải đôi môi Âu Dương Vũ thì nàng lắc đầu, quay đi chỗ khác. Nàng khanh khách cười nói: "Tốt lắm, đừng nghịch nữa." Đẩy mặt Liễu ra, Âu Dương Vũ thầm suy nghĩ: hắn không còn là tiểu nam hài rồi, cái này, ta không có cách nào cùng hắn thân mật như trước nữa.
Lòng của nàng nghĩ gì cũng đều lộ trên mặt. Hai mắt Liễu buồn bã, trong nháy mắt hắn vẫn nhoẻn miệng cười. Ánh mắt của hắn lại bắt đầu ở trên người Âu Dương Vũ đánh giá.
Đánh giá một hồi, Liễu cong miệng lên rầu rĩ nói: "Nàng còn không có nói cho ta biết tên thật của nàng là gì."
Âu Dương Vũ ngẩn ngơ hồi lâu mới thấp giọng nói: "Ta... ta gọi là Âu Dương Vũ."
"Âu Dương Vũ, thật là dễ nghe!" Liễu nhẹ nhàng nói. Hai mắt nóng bỏng nhìn Âu Dương Vũ, trong lòng hắn đắc ý thầm nghĩ: nàng rốt cục tiếp nhận ta, xem ra một chiêu da mặt dày này đối với nàng hiệu quả vô cùng lớn!
Âu Dương Vũ nói tên xong thì chợt nhớ tới một chuyện, khanh khách cười một tiếng, tiến tới bên cạnh Liễu, thấp giọng hỏi: "Liễu, này này, ngươi thật sự là xử nam a?"
Vừa dứt lời, mặt Liễu trong nháy mắt đỏ bừng lên, ngay sau đó vệt đỏ lan đến tận cổ hắn.
Nhìn Liễu giống như con tôm bị nấu chín, tâm tình Âu Dương Vũ đột nhiên thật tốt. Nàng nhếch miệng cười một tiếng, thầm suy nghĩ nói: ân, Liễu thật đúng là một lựa chọn không tệ. Vừa ôn thuần, còn là một xử nam nữa.
Lần này, đến lượt Liễu oán hận lắc đầu quay mặt đi! Thấy bộ dạng tức giận của hắn, mắt Âu Dương Vũ cong lên nộ ra nụ cười, nàng tiến tới bên cạnh hắn thấp giọng hỏi: "Tại sao? Ta biết, giống như ngươi cái tuổi này còn là xử nam thì hẳn là có rất ít. Ngươi tại sao lại thế?"
Liễu đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía Âu Dương Vũ trừng mắt một cái! Nhưng bộ dạng hắn quá không có uy nghiêm, cái trừng mắt này trông rất là khả ái, lại để Âu Dương Vũ khanh khách cười lên.
Âu Dương Vũ duỗi tay ra, nhéo hai gò má hắn, hì hì cười nói: "Ngươi cũng không phải là con ếch, trợn mắt cũng không có uy phong của nó, cần gì phải học nó đâu? Tới, nói cho tỷ tỷ, để cho tỷ tỷ nghe một chút, ngươi có phiền não gì!"
Liễu giãy dụa mấy cái, đem tay nàng gạt ra. Vén rèm xe lên, hắn nhìn ra ngoài.
Âu Dương Vũ nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, bỗng nhiên thầm nghĩ: ta trước đây bỏ trốn như vậy không phải là nghĩ có một ngày như vậy sao? Có một người mạnh mẽ canh giữ ở bên cạnh ta, hắn tôn trọng ta, yêu ta, còn nghe lời của ta. Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu a.[1]
[1]đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu: đi mòn giày sắt không tìm thấy, đến khi tìm được lại không mất chút sức nào.
Ở sâu trong nội tâm nàng, Liễu đối với nàng giấu diếm lừa gạt một chút cũng không trọng yếu. Chỉ cần hắn có thực lực làm ình không giống hàng hóa đổi tới đổi lui, những thứ khác một chút cũng không trọng yếu.
Nghĩ đến đây, Âu Dương Vũ vươn tay ra, từ từ đặt trên tay Liễu. Liễu từ từ quay đầu lại, thấy hai mắt nàng dường như phát sáng đang khẽ mỉm cười, hắn không khỏi nhếch miệng cười một tiếng.
Trong nụ cười của hắn khó có thể hình dung được sự vui vẻ cùng thỏa mãn. Lòng càng đắc chí thì nụ cười càng hạnh phúc viên mãn, để cho tâm của Âu Dương Vũ lần đầu tiên kiên định như vậy. Nàng đem tay Liễu kéo đến trước ngực mình, nói thật nhỏ: "Liễu, ngươi nhất định phải bảo vệ ta, không làm cho bất luận kẻ nào đem ta đoạt đi."
Liễu nhanh chóng vọt