Âu Dương Vũ hai mắt trợn trừng, qua hồi lâu nàng mới lẩm bẩm thở dài nói: "Ách, nó không có xương, nó có thể co nhưng không thể duỗi, không thể coi là đại trượng phu." Vừa mới nói xong, nàng hướng Liễu trừng mắt, kêu lên thảm thiết: "Ta đang nói cái gì nha? A, nói chuyện với ngươi thật là một sự thống khổ!"
Âu Dương Vũ thống khổ thì hiển nhiên một chút cũng không thể khiến cho Liễu an tâm được. Hắn cố tránh xa Âu Dương Vũ, ngồi ở trong góc luôn miệng thầm nói: "Cũng không biết đại trượng phu kia rốt cuộc là người nào lại khiến cho nàng nhớ mãi không quên. Hừ, có cơ hội nhìn thấy hắn, nhất định phải hảo hảo đấu đấu."
Hắn nói thầm nhưng thanh âm không nhỏ, nhất thanh nhị sở đều truyền đến trong tai Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ sững sờ nhìn hắn, qua một hồi lâu thì bỗng nhiên "Phốc xích" một tiếng bật cười.
Sau khi cười xong, nàng ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: "Đại trượng phu kia a, thuỷ tổ của hắn là Long, Long đó! Ngươi chưa từng nghe qua sao? Nó có thân rắn, đầu sư tử, sừng hươu, chân tôm(?), miệng cá sấu, cổ rùa, vảy cá, bụng trai, lưng cá, tay hổ, ưng trảo, đuôi cá vàng, thống trị bầu trời, động vật giỏi số một số hai!"
Sau khi nói xong, một hồi lâu vẫn không thấy Liễu phản ứng, Âu Dương Vũ không khỏi hướng hắn nhìn lại.
Lại thấy hai mắt Liễu đăm chiêu, lẩm bẩm nói: "Đầu sư tử, sừng hươu, chân tôm, miệng cá sấu, cổ rùa, vảy cá, bụng trai, lưng cá, tay hổ, ưng trảo, đuôi cá vàng? Trời ạ, cha mẹ Long là thế nào giao phối mà sinh ra nó? Không, không, điều này khó khăn quá lớn, ngươi nói không đáng tin."
Âu Dương Vũ tức đến sắc mặt xanh mét, nhìn Liễu đang thẫn thờ, thẳng cho đến khi thấy hắn co lại thành một đoàn tránh về trong góc thì nàng mới oán hận kêu lên: "Ta là ngu ngốc! Ta tại sao có thể cùng một dã nhân so sánh cái này đây?"
Liễu vẻ mặt đồng tình nhìn Âu Dương Vũ bi phẫn, khuôn mặt thỏ trắng nhỏ hơi nheo lại, một bộ không đành lòng nhìn nàng điên cuồng. Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Âu Dương Vũ lại càng sinh khí.
Nàng hít một hơi thật sâu, đang muốn khiển trách. Lúc này, phía ngoài truyền đến thanh âm của phu xe kiêm hộ vệ: "Chủ nhân, đến thị trấn rồi, muốn xuống dùng cơm sao?"
"Muốn muốn, dĩ nhiên muốn." Liễu sớm bị ánh mắt như muốn phóng hỏa của Âu Dương Vũ trừng lên co lại thành một đoàn rồi, nếu còn tiếp nữa thì hắn có khi cần phải biến thành hình tròn rồi. Vì vậy, nghe được câu này, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa.
Âu Dương Vũ cũng theo hắn nhảy xuống xe ngựa, nhìn mặt trời dần dần chìm về phía tây, nàng lúc này mới phát hiện thì ra thời gian đã bất tri bất giác qua hơn nửa ngày rồi.
Trước mắt, xác thực là một tiểu thị trấn. Đường phố xám tro giản dị, đứng thẳng mười mấy phòng ốc làm từ gỗ, bùn. Phòng ở quanh năm gió thổi mưa dầm nên đều có sắc thái màu xám tro u ám.
Trên đường phố hẹp, mấy nam hài cởi truồng cùng cô bé đang vây tại một chỗ đùa giỡn. Bên cạnh bọn chúng có mười mấy nam nữ hoặc ngồi chồm hổm hoặc đứng, hoặc ngồi hoặc ngủ đang trò chuyện.
Những người này, toàn bộ da thú che thân của họ đều lộ ra sắc xám tro hết sức cũ kỹ. Có một lão giả trong lúc cố gắng xoay người thì Âu Dương Vũ còn chứng kiến xuyên qua một lỗ thủng to là cái mông của lão!
So sánh với những người này, ba người Âu Dương Vũ thật sự là rất xuất chúng. Đặc biệt là Liễu, đơn giản đúng là quý nhân hiếm thấy.
Những người này, bất luận nam nữ già trẻ cùng ngây người nhìn về phía Liễu, Âu Dương Vũ tiến tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đây là địa phương nào? Làm sao mới cách Á Tố nửa ngày liền có địa phương lụi bại như vậy?"
Liễu nhẹ giọng nói: "Đây là phía tây Á Tố, đi qua bốn năm trăm dặm chính là một đại quốc khác - Thác Lạc quốc. Thác Lạc quốc là do khoảng trăm cái bộ lạc lớn nhỏ tạo thành, rất hỗn loạn nhưng lại đạt được một loại cân bằng xảo diệu, rất thích hợp cho đào phạm ẩn thân. Bởi vì Thác Lạc quốc quá hỗn loạn nên khiến