Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Pháp Thuật (2)


trước sau



Muội Di đón gió, da thịt lõa lồ hiện ra dưới ánh đèn dầu sáng rỡ dường như phát ra ánh sáng. Theo nàng điên cuồng chạy tới, những mảnh vải rách còn đeo ở trên người nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất.
Hi Thú kinh ngạc nhìn nàng, cho đến khi Muội Di tung người bổ nhào về phía trước, đem mình bổ nhào ngã xuống đất, hắn mới thanh tỉnh lại. Vừa thanh tĩnh, hắn lập tức trầm giọng quát lên: "Chuyện gì xảy ra? Ngươi điên rồi hả?"
Khuôn mặt hắn âm trầm, thanh âm băng hàn. Rốt cục, Muội Di từ từ ngẩng đầu nhìn Hi Thú, dần dần, cặp mắt của nàng dần khôi phục chút ít thanh tỉnh. Ngay khi ấy, Muội Di bỗng nhiên: "Oa~~" một tiếng, tiếng khóc lớn bật lên, nước mắt tuôn trào, nàng ôm thật chặt lấy cổ Hi Thú.
Muội Di gần như lộ ra trọn vẹn nhào vào trong ngực Hi Thú, ủy khuất khóc lớn không dứt. Tình cảnh như thế làm ọi người xung quanh đều sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ.

Hi Thú dù sao vẫn là thiếu niên, hắn chưa bao giờ rơi vào tràng diện này, tim đập mạnh và loạn nhịp lên, gương mặt tuấn tú trở nên vừa xanh vừa đỏ, tay chân cũng không biết để vào đâu cho tốt. Thấy mới vừa rồi còn là đại nhân vật tung bay, giờ phút này lại là bộ dạng thiếu niên, tất cả mọi người càng bị thu hút chú ý.
Bì cùng Thiên trên mặt cũng mỉm cười nhìn một màn này, một chút cũng không có lưu ý, ở góc không bắt mắt nhất có hai bóng người đang từ từ hướng ra phía ngoài dời đi.
Liễu nắm tay Âu Dương Vũ từ từ đi ra ngoài. Trong sơn cốc, ánh đèn dầu sáng rỡ, nhân số đông đảo, động tác của bọn họ rất cẩn thận. May là chỗ bọn họ đứng là Liễu đã sớm chọn tốt, là chỗ tiện nhất để thoát đi.
Chỉ chốc lát công phu, hai người đã vào trong rừng cây, ẩn vào trong bóng tối. Vừa tiến vào trong bóng tối, Liễu liền nắm tay Âu Dương Vũ vội vàng chạy vội về phía trước.
Âu Dương Vũ biết đây là lúc mấu chốt, nàng mím môi thật chặt đi theo phía sau Liễu, vội vàng chạy về phía trước.
Cũng không biết chạy được bao lâu, Liễu đang chạy trốn bỗng nhiên dừng cước bộ lại.
"Làm sao vậy?" Âu Dương Vũ vội vàng nhỏ giọng hỏi.
Nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt Liễu âm trầm. Âu Dương Vũ theo ánh mắt của hắn nhìn lại, phía trước là một mảnh tối như mực, nhìn kỹ lại, con đường quanh co vươn về trước, cũng không có gì bất đồng a?
Mấp máy môi, Liễu lạnh lùng nói: "Lãnh chủ của Tượng đã đem hết thảy con đường chặn lại."
Mắt hắn nhìn phía trước, không nhìn về phía Âu Dương Vũ, tiếp tục nói: "Ngoài mặt nhìn nơi này, đường không có thay đổi, nhưng phía trước năm thước đã bày pháp thuật kết giới. Chúng ta đi về phía trước liền sẽ đụng phải kết giới kia, sau đó sẽ liền sẽ khiến chuông cảnh báo vang lên." Hít một hơi, hắn cười lạnh nói: "Xem ra, hắn là phòng ngừa yêu nữ chạy trốn, chỉ cần chuông cảnh báo nơi này vừa vang lên thì mọi người sẽ lập tức đem chúng ta vây quanh, mà chúng ta, cũng sẽ thành cá trong chậu. Hừ, may là ta có thể nhìn thấu loại pháp thuật kết giới này."

Hắn sau khi nói xong, thật lâu cũng không thấy Âu Dương Vũ nói chuyện, liền cúi đầu nhìn về phía nàng. Lại thấy Âu Dương Vũ kinh ngạc nhìn phía sau, hai mắt mê mang, sắc mặt si ngốc cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Âu Dương Vũ ngây người một hồi lâu, lắc đầu, quay đầu lại nhìn Liễu, nhẹ nhàng nói: "Nếu đi không được, chúng ta trở lại thôi."
"Vũ?"
Đưa tay xoa hai gò má tròn trịa của Liễu, Âu Dương Vũ nhẹ giọng nói: "Nếu không phải do ta thì ngươi cũng sẽ không phải tiến thối lưỡng nan như vậy. Lần này là ta hại ngươi."
Tay nàng mới vừa động, Liễu nhanh chóng đến gần mặt nàng. Để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở má trái của mình nhẹ nhàng chạm qua, hai mắt đen nhánh sáng trong của Liễu chớp chớp, cực kỳ khả ái nhìn nàng: "Vũ, nàng đừng nói như vậy, ta thích nàng, ta nguyện ý vì nàng giao ra tất cả!"
"Tất cả?"
Âu Dương Vũ nhẹ nhàng lặp lại một lần. Đang

lúc nàng chuẩn bị nói thêm gì nữa, lại nghe được một tiếng rống giận dữ kinh thiên động địa truyền đến: "A~~ Hi Thú, ngươi tên vương bát đản này, ngươi dám đem con gái của ta đẩy ra? A, Bì ngươi tên khốn kiếp này, lão tử hôm nay nhất định phải chém ngươi, nhất định phải chém ngươi! Ngươi thật to gan, dám không đem chúng ta Di nhân để vào trong mắt, ngươi học lén bản lãnh chúng ta còn dám không đem ta để vào trong mắt, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi~~"
Tiếng gầm thét như sấm vang lên, chính là tiếng kinh hô của mọi người, hiển nhiên, người phụ thân Di tộc kia đã đánh về phía đài cao. Bỗng nhiên, "Ngao ô~~" một tiếng tiếng hổ gầm nhất tề vang lên. Những tiếng hổ gầm này hòa vào tiếng rống giận dữ của người phụ thân Di tộc, tiếng khóc của Muội Di, trong khoảng thời gian ngắn cả sơn cốc nhất thời trở nên hỗn loạn!
"Mọi việc nháo liệt lên rồi, Liễu, mau tìm cách để chúng ta thừa dịp lúc loạn mà rời đi thôi." Âu Dương Vũ vui mừng thấp giọng kêu lên. Những lời này nàng mới nói ra, bỗng nhiên một tiếng tiếng thét dài chấn phá thiên không vang lên. Trong tiếng huýt gió, chính là một trận tiếng gió phá không vang lên!
Theo tiếng huýt gió dừng lại, vốn sơn cốc đang náo nhiệt không dứt bỗng nhiên quỷ dị an tĩnh lại.

Mới vừa rồi còn tiếng người ồn ào, náo nhiệt cực kỳ, trong nháy mắt lại không còn một tiếng động, tựa hồ tất cả mọi người không tồn tại nữa. Tiếng đuốc "Bành bạch" giòn vang ở trong bóng tối không ngừng truyền ra, lộ ra vẻ ban đêm càng thêm an tĩnh không dứt.
Đây là một loại an tĩnh làm người ta hít thở không thông, không biết phát sinh chuyện gì, Âu Dương Vũ thỉnh thoảng kinh nghi bất định nhìn phía sơn cốc, tầm mắt nàng bị một tầng cao nham thạch chặn mất, cái gì cũng thấy không rõ.
Nàng há miệng muốn hỏi Liễu một câu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ chớp mắt liền phát hiện động tác quay đầu của mình trong đêm tối nghe liền có điểm làm cho lòng người kinh hãi, nào còn dám nói chuyện?
Trầm mặc, an tĩnh, lặng yên, không một tiếng động!
Trong sự bình tĩnh quỷ dị khó tả, thanh âm nhàn nhạt bình tĩnh của Hi Thú truyền đến: "Lãnh chủ đại nhân, ngươi sẽ không để ta giúp ngươi xử lý những khách nhân Di tộc từ phương xa đấy chứ?"
Qua một hồi lâu, thanh âm kinh nghi của Bì mới truyền đến: "Không, sẽ không." Nói xong mấy chữ này, hắn đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Trong đêm tối, chỉ nghe hắn vô cùng cảm khái thở dài nói: "Ta đã sớm nghe qua truyền thuyết, nói ở trên đời này, chân chính võ dũng vô song chính là tôn giả đại nhân, cho tới giờ khắc này Bì mới hiểu được những lời này là có ý gì. Hi Thú đại nhân rất giỏi a."
"Điều này không có chuyện gì để nói." Hi Thú tiếp tục thản nhiên nói. Hắn dừng một chút, thanh âm trầm trầm ở trong bóng tối truyền vang: "Lần này Hi Thú đến đây là vì một nữ nhân. Nàng đã hứa hẹn với ta, cũng rất mau liền ruồng bỏ điều đó. Nàng lừa gạt ta, ta lần này theo nàng mà đến, có thể khẳng định nàng bây giờ đang ở lãnh địa của Tượng, lãnh chủ đại nhân, Hi Thú muốn dùng biện pháp của mình để tìm được nữ nhân của mình, không biết ngươi có đồng ý hay không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện