Thanh âm của hắn vừa dứt, Bì liền cười ha ha, tiếng cười sang sảng ở trong sơn cốc không ngừng vang vọng, theo hắn càng cười càng vang, ở trong sơn cốc vốn đang ồn ào náo động không dứt thì mọi người nhanh chóng an tĩnh lại. Từ từ, những người này mười người thành một đội, hai mươi người thành một đoàn nghiêm nghị đứng, mọi người đem tay đặt trên binh khí, đồng thời quay đầu hướng về Hi Thú, vẻ mặt đằng đằng sát khí!
Những thiếu nữ xinh đẹp cũng nhảy tới trên đài, giãy dụa vòng eo, vây quanh Hi Thú, đằng đằng sát khí vòng quanh, tiếng cười líu lo của Bì dừng lại, lạnh giọng quát lên: "Chẳng lẽ, tôn giả đại nhân cho là lãnh địa của Tượng là vườn nhà mình, muốn thế nào liền có thể như thế đó chăng?"
Nói xong lời này, hai mắt hắn lạnh lùng nhìn Hi Thú, mặc dù thấy không rõ vẻ mặt hắn nhưng bất cứ người nào cũng có thể cảm giác được sát khí của hắn.
Hi Thú ha ha cười một tiếng, hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Lãnh chủ nói quá lời. Trong thiên hạ, không có một người nào dám xem nhẹ lãnh địa của Tượng." Hắn mặc dù nói như thế nhưng vẻ mặt hắn, giọng nói hắn lại làm cho người ta một loại ngạo khí lăng thiên, để cho tất cả mọi người trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vì vậy, bao gồm cả Bì, tất cả đều chăm chú nhìn hắn, tay đặt ở trên binh khí cũng không có buông lỏng.
Không khí thoáng cái liền trở nên ngưng trọng, trong không khí tràn đầy căng thẳng, tựa hồ chỉ nhẹ nhàng khụ một tiếng liền có thể nổ ra một cuộc đại chiến.
Bì chăm chú nhìn Hi Thú, Hi Thú vẫn thản nhiên, hai mắt cũng là không nhường chút nào mà nhìn thẳng vào hắn.
Âu Dương Vũ trong lòng mừng như điên, nàng biết, vũng nước này càng đục thì đối với mình lại càng có lợi. Vì vậy, nàng ngừng thở, mong đợi lập tức sẽ diễn ra đại chiến.
Ngay khi nàng đang tràn đầy mong đợi, một tiếng cười ha ha xé rách bình tĩnh vang lên, dù ở trong bóng tối vẫn truyền đi rất xa. Kẻ cất tiếng cười chính là Hi Thú, hai mắt của hắn từ trên người Bì dời đi chỗ khác, nhìn về hắc ám trên hư không, Hi Thú thản nhiên nói: "Hi Thú không muốn cùng lãnh chủ động võ. Ngươi có nhiều người, ta cũng không sợ, nhưng là chúng ta một khi động võ thì người đàn bà kia sẽ đạt được tâm nguyện. Ta giải thích về nàng, nàng là một cô gái cực kỳ giảo hoạt."
Hắn nói bản thân sẽ không động võ, Bì cũng ha ha cười một tiếng, tiếng cười lần này của hắn vừa ra thì mọi người liền không hẹn mà cùng tản ra. Bầu không khí đã khôi phục lại cảm giác miễn cưỡng lúc nãy: náo nhiệt, ồn ào, náo động.
Thấy Bì hạ sát khí xuống, Hi Thú chuyển hướng qua Thiên vẫn lơ lửng ở vách núi, mỉm cười hỏi: "Ngươi có biện pháp sao?"
Những lời này của hắn mặc dù không đầu không đuôi, nhưng tất cả mọi người đều biết, hắn hỏi chính là chuyện yêu nữ. Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người một lần nữa sôi trào lên, mỗi đôi ánh mắt đều nhìn về Thiên, xem xem lần này hắn có trả lời như thế nào.
Thiên lắc đầu, mỉm cười, ngay khi mọi người thất vọng hiện lên trong ánh mắt thì hắn nói: "Bên cạnh nàng, có một cao thủ có pháp thuật không thua gì ta, ta không có biện pháp tìm được phương vị nàng."
Tất cả mọi người ngẩn ra, lập tức những tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
Mà Bì thì lộ ra vẻ trầm tư.
Hi Thú thở dài nói: "Đúng vậy, đi theo bên cạnh nàng là Á Tố Ẩn Tôn Liễu."
"Liễu, là thần bí Ẩn Tôn đại nhân Liễu sao?"
"Nghe nói Liễu rất thần bí, là một lão nhân gia tựa như một thần tiên, ngài ấy làm sao cũng động phàm tâm với yêu nữ rồi?"
"Yêu nữ không hổ là yêu nữ, ngay cả lão nhân gia đức cao vọng trọng như vậy đối với nàng cũng động tâm, thật là giỏi."
Nghe đến đó , Âu Dương Vũ cũng không nghe nổi nữa. Nàng quay đầu nhìn về phía Liễu, ánh mắt quyến rũ chớp chớp mấy cái, rốt cục nói: "Ngươi rất thần bí? Ngươi là thần tiên? Hay là lão gia gia? Đức cao vọng trọng?"
Âu Dương Vũ không nhịn được thầm nói: "Liễu, ngươi không phải là lừa gạt ta sao? Trên thực tế, ngươi cũng không phải là Ẩn Tôn đại nhân?"
Liễu nhẫn nhịn, hai gò má