Dịch+biên: Zasw Hi Thú người đang ở giữa không trung, bỗng nhiên cất tiếng cười, càng thêm càn rỡ ba phần. Ngay khi hắn đang càn rỡ cười, mọi người bỗng nhiên cảm giác thấy trước mắt thoáng một cái, bầu trời đầy sao khẽ rung động. Nhìn lại lần nữa thì đã mất đi bóng dáng Hi Thú. Mà ở giữa không trung yên tĩnh vắng lặng, nơi nào còn có bóng dáng những điểm sáng?
Mọi người không nghĩ tới Hi Thú va chạm như vậy liền hóa giải pháp thuật trên không trung! Trong khoảng thời gian ngắn, trong mắt mọi người lộ ra sợ hãi, đồng thời quay đầu nhìn về phía Bì trên đài. Mà lúc này, mặc dù vì trên mặt Bì là chiếc mặt nạ, mọi người không thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng trong ánh mắt Bì lại lộ ra lạnh lẻo cùng kiêng kỵ, lại làm cho tất cả mọi người biết, thực lực của Hi Thú còn lớn hơn cả tưởng tượng của lãnh chủ đại nhân.
Tất cả mọi người nhìn về chỗ Hi Thú biến mất, cũng không có chú ý tới, theo lưới pháp thuật vừa vỡ, thân hình Liễu cùng Âu Dương Vũ đồng thời chợt lóe, liền biến mất tại chỗ.
Sau một lúc ngạc nhiên, bỗng nhiên một người kêu lên: “Di, Thiên đại nhân đâu? Làm sao không thấy?”
Mọi người cả kinh, đồng thời nhìn về phía vách núi, lại thấy vách núi lúc này vắng vẻ, nơi nào còn có thân ảnh Thiên?
Bì cười lạnh nhìn chỗ Thiên biến mất, khóe miệng khẽ hướng về phía trước khẽ cong, hướng về phía một hán tử bên cạnh liếc một cái liền lặng yên không một tiếng động lui về phía sau. Tầm mắt mọi người từ trên vách núi dời đi, liền phát hiện bóng dáng lãnh chủ đại nhân của bọn họ cũng đã biến mất.
Liễu ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Âu Dương Vũ, liền thần bí đem nàng tại chỗ biến mất. Khi Âu Dương Vũ tỉnh táo lại, phát hiện phía trước là nước sông vỗ nhẹ, gió êm dịu khẽ thổi, còn ướt át kèm theo mùi bùn đất. Hai mắt khẽ chuyển, bờ sông bên kia có thể thấy được ánh lửa điểm một cái.
Nàng ngơ ngác quay đầu lại, nhìn Liễu trong bóng tối không chút biểu tình nào đang nhìn bầu trời. Nghĩ tới một chuyện, Âu Dương Vũ vội vàng kéo ống tay áo Liễu, vội vàng kêu lên: “Chúng ta đi ra rồi? Đúng rồi, pháp thuật đã bị Hi Thú phá. Nhưng là, Liễu, càng là tình huống như thế, chúng ta càng phải là án binh bất động a. Chúng ta ở lại trong sơn cốc, nhất định so với bên ngoài còn an toàn hơn.”
Nàng vội vàng nói, nhưng Liễu vẫn không nhúc nhích. Qua một hồi lâu, Liễu mới từ từ cúi đầu xuống, chăm chú nhìn nàng.
Lúc này, vẻ mặt Liễu rất cổ quái, hắn chớp chớp đôi mắt đen nhánh, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với Âu Dương Vũ, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hơn nữa, vẻ mặt hắn muốn nói lại thôi, lộ ra vẻ hết sức nghiêm túc mà ngưng trọng. Điều này làm cho Âu Dương Vũ có chút bối rối. Nàng kéo ống tay áo của hắn, nói: “Ngươi muốn nói cái gì? Tại sao còn không mở miệng?”
Đôi môi Liễu từ từ mở ra, hắn thấp giọng nói: “Vũ, hắn tới.”
“Ai tới cơ?” Âu Dương Vũ buồn bực hỏi, lại vội vàng nói: “Liễu, ngươi rất là kỳ quái nha. Làm sao lại một bộ dạng như vậy, có chuyện gì ngươi không thể nói cho ta biết sao?”
Thanh âm của Âu Dương Vũ vừa ra, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp. Cả người nàng đột nhiên trở nên căng thẳng, đang chuẩn bị quay đầu lại, liền nghe được một giọng nói cực kì quen thuộc từ phía sau chậm rãi truyền đến: “Ta tới rồi, Liễu. Chỗ này không an toàn, chúng ta hãy qua sông.”
Liễu thấp giọng đáp: “Hảo.” Dứt lời, liền ôm lấy Âu Dương Vũ. Ngay khi cánh tay hắn đụng phải trên người Âu Dương Vũ, chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng “Hừ”. Tiếng “Hừ ” kia nói rõ chủ nhân của nó rất bất mãn cùng tức giận, lại khiến Âu Dương Vũ không tự chủ được rùng mình một cái.
Liễu không để ý điều đó, vẫn ôm lấy Âu Dương Vũ, tung người nhảy lên, quăng người rất xa vào trong dòng sông.
Không nghĩ tới Liễu đột nhiên nhảy, dĩ nhiên là muốn nhảy sông tự vận. Âu Dương Vũ sợ hết hồn, sắc mặt nàng trắng nhợt, đang muốn kêu lên thảm thiết, trước mắt bỗng hoa lên một cái.
Khi nàng mở mắt ra, nàng cùng Liễu đã đến bờ sông bên kia. Sau lưng nàng nước sông nhẹ lay động, tiếng gió không ngừng. Phía trước cây cối rậm rạp, đèn đuốc sáng rỡ.
Liễu mới đi một bước, liền nghe được phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh