Đẹp Tuyệt Thú Hoàn

Khách Tới


trước sau



Dịch+biên: Zasw Ta lại từng cự tuyệt một nam nhân như vậy!
Âu Dương Vũ mới nghĩ tới đây liền lập tức nhớ lại, chính mình từng cự tuyệt Hi Thú, nhưng đó là do sợ sự khát vọng mãnh liệt cùng thú tính làm cho người ta hít thở không thông a.
Nàng sợ hắn a.
Ý nghĩ này kịp thời hiện lên trong đầu nàng, giúp cho Âu Dương Vũ đang bị nam sắc làm cho hôn mê nhanh chóng tỉnh táo lại.
Cặp mắt của nàng vừa khôi phục lại sự bình tĩnh, Hi Thú liền từ từ cúi đầu, chăm chú nhìn nàng, nháy mắt cũng không nháy một cái. Nhìn nàng, từ trên xuống dưới đánh giá một chút, hắn từ từ gật đầu.

Sau đó, Hi Thú quay đầu nhìn về phía Liễu, lạnh lùng nói: “Ngươi chuẩn bị buông tha cho nàng sao?”
Âu Dương Vũ sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn về phía Liễu. Đến hiện tại nàng mới hiểu được, đích thị là Liễu đã tiết lộ cho Hi Thú cái gì đó nên Hi Thú mới đột nhiên thay đổi chủ ý, mạnh mẽ phá vỡ lưới pháp thuật ở lãnh địa của Tượng, trực tiếp lao ra.
Hiểu được điều này, nàng nhìn vào trong ánh mắt Liễu, liền tràn đầy phòng bị cùng nghi vấn. Đối với Âu Dương Vũ mà nói, tự do của nàng cùng tôn nghiêm của mình mới là trọng yếu nhất. Liễu này sẽ không chuẩn bị đem ta tới làm giao dịch gì đó chứ?
Âu Dương Vũ cũng biết, nàng không thể nghĩ Liễu như vậy, Liễu đối với nàng vẫn rất tốt, rất chân thành, nàng có ý nghĩ như vậy đúng là vũ nhục hắn. Nhưng là, ý nghĩ này khẽ dâng lên, Âu Dương Vũ liền không sao khống chế được, không đè nén xuống được.
Lúc này, Liễu cũng không nhìn về phía Âu Dương Vũ nên cũng chưa phát hiện người bên cạnh đã đối với mình nổi lên lòng phòng bị. Hắn mỉm cười, bình tĩnh cùng Hi Thú nhìn nhau. Bốn mắt nhìn nhau một lát sau, hắn nhàn nhạt trả lời: “Không thể nào.”
Giọng Liễu rất bình tĩnh, rất trầm ổn, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác lúc hắn nói chuyện, thường xuyên sẽ cho người khác buông lỏng mà vui vẻ. Âu Dương Vũ nghe được giọng của hắn ở trong gió đêm từ từ vang lên: “Hi Thú, ngươi và ta giống nhau, cũng thích nàng, yêu nàng. Vì vậy, sự tồn tại của Âu Dương Vũ không cần quá nhiều người biết, đây là điều chúng ta đều biết. Nhưng là, ngươi cũng biết ta là dạng người gì, đem nàng chắp tay nhường cho, đây không phải là chuyện mà Liễu ta sẽ làm ra. Tương ứng, nếu là Hi Thú ngươi, ngươi cũng sẽ không.”
Hi Thú cũng không phản đối, cũng không đồng ý. Hắn chẳng qua là nhìn Liễu chăm chú, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tiếp tục, đem lời nói cho hết.”
Liễu khẽ mỉm cười, nụ cười này rạng rỡ như cơn gió xuân: “Chúng ta theo ước chiến…” Lời còn chưa nói hết, bỗng nhiên một tiếng tay áo phiêu động rất nhỏ truyền đến.
Thanh âm này vừa vào trong tai, mấy người tại chỗ cùng biến sắc mặt.
Liễu nhanh chóng đem lời định nói thu lại, quay đầu nhìn. Mà Hi Thú thì bĩu môi mỏng một cái, trên mặt hiện ra vẻ sát khí.
Hai người đoán phương hướng chính là bờ sông. Gió êm dịu thổi tới , tiếng nước gợn nhẹ vang lên, lá cây thỉnh thoảng lay động, nơi xa xa là tiếng ếch kêu, nơi đó nào có cái gì dị thường? Âu Dương Vũ đang có điểm buồn bực, giọng Hi Thú lạnh như băng từ trong bầu trời đêm truyền ra: “Nếu tới, cũng đừng giả thần giả quỷ nữa. Hãy ra đi.”

Thanh âm nhàn nhạt, nhưng rõ ràng truyền đi rất xa, nhưng khắp nơi vẫn rất an tĩnh.
Liễu lúc này nhích tới gần Âu Dương Vũ chút ít, hắn bắt lấy tay Âu Dương Vũ. Tay hắn ấm áp mà chắc chắn, tim Âu Dương Vũ bang bang nhảy loạn lên, quả nhiên là bình tĩnh hơn phân nửa. Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn phía Liễu, thầm suy nghĩ: hắn vẫn rất quan tâm tới ta a, từ khi biết ta tới nay, cũng không có khi dễ qua, bắt buộc ta cái gì, ngược lại vẫn là ta đang khi dễ hắn. Nam nhân này mặc dù không có cao cường như Hi Thú, nhưng có thể tin tưởng được, ta thật là hồ đồ, thậm chí ngay cả hắn cũng hoài nghi.
Sau khi Hi Thú nói xong, Liễu cũng hơi mỉm cười nói: “Tôn giả đại nhân cần gì tức giận, trong thiên hạ, đến lúc này cũng có thể giả thần giả quỷ, chỉ có duy nhất Thiên. Ta nói đúng không, Thiên đại nhân?”
Âu Dương Vũ chưa từng phát hiện ra, Liễu cũng có thể cười đến phong lưu nho nhã như vậy. Hắn giờ phút này, nơi nào còn có nửa phần giống trẻ con? Hai mắt thâm trầm, khóe miệng mặc dù mỉm cười, nhưng có chút lạnh lùng, thân thể cũng thẳng tắp, rõ ràng là một công tử rất phong độ.
Thanh âm Liễu vừa dứt, Hi Thú liền ha ha cười một tiếng. Hắn chắp tay sau lưng, tiếng cười kia trước sau vẫn càn rỡ như vậy. Mặc dù một

câu cũng không nói, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm giác được sự khinh thường của hắn.
Hi Thú ngửa đầu cười to một trận xong, liền quay đầu nhìn lại về phía Âu Dương Vũ. Thấy động tác của hắn, Âu Dương Vũ vội vàng đem tay Liễu bỏ ra, nhanh chóng lui về phía sau, rời xa Liễu năm bước. Động tác này của nàng liên tiếp như nước chảy mây trôi, nhanh chóng cực kỳ.
Cúi đầu, Âu Dương Vũ cũng không dám nhìn về phía ánh mắt của Liễu cùng Hi Thú nữa. Trong nội tâm nàng biết, nàng thật sự là đối với ánh mắt của Hi Thú kiêng kỵ không dứt. Nàng không dám để cho Hi Thú thấy mình và Liễu thân mật xong, lại dùng ánh mắt giết người nhìn chính mình a. Chỉ dùng ánh mắt vậy thì thôi, ai biết hắn lúc nào lại nổi điên đâu?
Thời điểm hai người đồng thời nhìn về phía Âu Dương Vũ, bóng tối nơi phía trước từ từ hiện ra thân ảnh của Thiên. Lần này, hắn vẫn như lúc ở lãnh địa của Tượng, xuất hiện cực kỳ thần bí quỷ dị từng đoạn thân thể một hiện ra. Bất quá, lần này cũng không có người nào thưởng thức. Âu Dương Vũ bận rộn cúi đầu trốn tránh, hai nam cũng bận rộn nhìn nàng.
Dần dần, thân hình Thiên hoàn toàn xuất hiện trong rừng cây. Lần này, hắn không còn mờ ảo hư vô, tùy thời có cảm giác biến mất nữa. Hắn dẫm ở trên cỏ, dáng người như ngọc, khóe miệng mỉm cười, rất hứng thú đánh giá ba người, lộ ra vẻ hết sức chân thực.
Thấy ba người vẫn không nhìn mình, Thiên có chút khó xử, hắn ho nhẹ một tiếng, nhưng đáp lại chỉ là tiếng “Ân ân” của hai người rồi lại im lặng. Thiên đành bất đắc dĩ mở miệng, rốt cục cũng hấp dẫn được ba người nhìn về phía mình: “Xem ra, vị này chính là Liễu rồi, như vậy, vị tiểu công tử bên cạnh Liễu hẳn là yêu nữ đi?”
Âu Dương Vũ hai mắt trợn thật lớn, nàng kỳ quái nhìn Thiên, thầm nghĩ: di, hắn chẳng lẽ nhìn không ra pháp thuật hạ thay đổi dung nhan trên người ta?

Chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Âu Dương Vũ, Thiên hơi sững sờ, liền lập tức nghĩ tới điều gì đó. Hắn ha ha cười một tiếng, rất phong độ hướng về Âu Dương thi lễ một cái, cực kỳ thoải mái nói: “Nói về yêu nữ, người trong thiên hạ đã sớm hướng tới không dứt. Thiên tự nhiên cũng không ngoại lệ. Bất quá pháp thuật của Thiên mặc dù không tệ, nhưng bởi vì có năng lực tiên đoán nên so sánh với những người khác thì không có “đôi mắt chân thật”. Thiên vô cùng ái mộ Âu Dương Vũ tiểu thư, không biết tiểu thư có bằng lòng lộ ra diện mạo thật để cho Thiên có thể nhận thức một chút vì sao mọi người lại si mê như vậy không?”
Hắn nói rất ôn nhu, giọng nói rất thanh nhã, vẻ mặt kia phảng phất tựa như hoa hoa công tử mà Âu Dương Vũ kiếp trước thường xuyên gặp phải. Sự liên tưởng này khiến cho Âu Dương Vũ không khỏi cười ra tiếng. Thấy ba người chăm chú nhìn, Âu Dương Vũ cười hì hì nói: “Thì ra là ngươi có năng lực tiên đoán nên không có cách nào nhìn ra gương mặt thật của ta đã bị pháp thuật che giấu? Chẳng qua là, Thiên đại nhân, ta tại sao phải lộ ra ngoại hình để cho ngươi thưởng thức đây? Ngươi không cảm thấy ngươi cũng quá tự đại sao?”
Đây cũng là lần đầu từ sau khi Hi Thú tới, nàng có thể thao thao bất tuyệt. Thật ra thì Âu Dương Vũ một chút tâm tư nói chuyện cũng không có, nhưng hiện tại nàng cảm giác được áp bách cùng khẩn trương quá mãnh liệt rồi, mãnh liệt đến mức làm cho nàng có chút khó thở. Vì vậy, nàng nghĩ làm ình trò chuyện, xem có thể hay không đạt được sự buông lỏng trong chốc lát.
————————————————
Mấy cái tiểu thuyết võ hiệp xưa thường hay có cái giới thiệu khi hết chương, hay là ta cũng làm vậy nhỉ =]]
~3 nam nhân gặp mặt, đại chiến là điều không thể nào tránh, rốt cuộc ai thắng ai thua, mỹ nhân cuối cùng sẽ là bị ai mang đi, mời xem tiếp chương sau sẽ rõ….
Đúng chưa nhỉ?
Chúc mừng sinh nhật em gái Nguyệt



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện