“Dessaro, quả nhiên cậu không chết.”
Rhine tháo mũ sắt xuống, tôi phát hiện trong mắt anh ta phủ đầy tơ máu, giống như vừa rơi vào trạng thái suy sụp tinh thần.
Tay anh ta trực tiếp đụng vào gương mặt tôi, phảng phất như lúc trước không phải anh ta đã dùng cánh tay này đẩy tôi xuống thuyền vậy.
“Đi chết đi, đồ dối trá!”
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy cơn giận dữ của mình bắt đầu bùng nổ, cũng không thèm để ý đến họng súng sau lưng, vung một nắm tay về phía mặt Rhine, trực tiếp đánh anh ta ngã quỵ xuống đất.
Tôi nhào lên trên người anh ta đấm đá, vậy mà anh ta cũng không trốn không tránh, sau khi bị trúng vài cú đấm cứng rắn của tôi liền nghiêng mạnh người chặn tôi lại, sau đó nhanh chóng kéo tôi lên khỏi mặt đấy, lấy súng chỉ vào trán tôi.
“Xin lỗi, Dessaro.
Chỉ cần cậu ngoan ngoãn đi theo đội ngũ của chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì nữa.” Tôi nghe thấy anh ta thấp giọng nói vậy, dùng ngữ khí thương lượng, thanh âm có chút khàn khàn.
Tôi cười nhạt phun bụi đất trong miệng ra: “Tôi không trách anh, anh chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ của mình mà thôi.
Tôi đánh chính là đánh người thầy hướng dẫn trong miệng toàn lời nói dối kia, không phải anh của hiện tại.
Bất quá, chúng ta không phải bạn đường, Rhine.
Các anh có cưỡng ép tôi thì cũng chẳng chiếm được lợi ích gì đâu, thử nhìn thế cục nơi này này đi.”
Nói xong, tôi liền nhìn nhóm người Lafare và mấy nhân viên vũ trang phía sau Rhine đang chĩa súng vào nhau một chút, lại theo bản năng liếc về phía bóng cây tối đen bên kia, Agaras lặng yên không một tiếng động ẩn núp ở chỗ vừa rồi, hiển nhiên hắn đang chờ thời cơ hành động, chỉ là không biết có bị bọn họ chú ý tới hay không.
Sacalare cười lạnh lên: “Xin lỗi, tôi không cho là như vậy.
Bởi vì tiểu học sĩ à, chúng tôi không phải cưỡng ép cậu, chúng tôi chỉ đang cần cậu – Nguyên nhân là vì, thành viên hành động hiệu suất nhất trong đội ngũ của chúng tôi đã sắp biến thành chó điên rồi.” Cô ta ghé sát vào lỗ tai tôi, nhẹ giọng nói nhỏ: “Hơn nữa thoạt nhìn, cậu là mồi câu tốt nhất không thể thay thế, cậu nghĩ rằng tôi không phát hiện ra nhân ngư giống đực đã đi theo thuyền chúng ta hồi đó sao? Hình như nó còn chưa có nếm đủ tư vị mông cậu ở trong phòng thí nghiệm đâu!”
Thanh âm Sacalare giống như điện giật đánh vào màng tai tôi, cảm giác nhục nhã mãnh liệt khiến tôi mặt đỏ tai hồng: “Đồ đàn bà thối tha này, câm cái miệng của cô lại! Ách…”
Lời còn chưa dứt, ngón tay mảnh dài hữu lực của cô ta đã tóm chặt lấy cổ tôi, ngón tay bén nhọn kia gần như bấm cả vào trong thịt, tôi nhìn thấy gương mặt Rhine chợt biến sắc: “Thượng tá Sacalare!”
“Mau hành động đi, xử lý nhân ngư giống đực kia! Để tôi giải quyết bên này!” Lời nói lạnh lùng vang lên bên tai.
Rhine do dự nhìn tôi một giây, lập tức rút hai khẩu súng bắn về phía Agaras, đó vậy mà lại là hai khẩu súng tiểu liên Thompson! Tiếng súng ầm ầm vang dội giữa sương mù dày đặc, mấy băng đạn cùng với ảnh lửa kinh người từ họng súng phun tới, tôi theo bản năng khàn giọng hét to về phía bên kia: “Agaras!”
Thế nhưng thanh âm của tôi lập tức bị mấy vòng đạn xung quanh mình nhấn chìm, trong tầm mắt toàn là khói thuốc súng màu vàng cùng mùi thuốc súng nồng đậm gay mũi, trong khoảnh khắc tiếng súng bay loạn, tôi nghe thấy Lafare rống to lên, hỗn độn với tiếng kêu sợ hãi của Eva khiến tôi ý thức được có người đang mai phục ở phía xa bắn, là người của Sacalare!
“Không! Lafare, Eva!”
Tôi trừng mắt nhìn những bóng người hoảng loạn mơ hồ trong khói thuốc súng, mắt căng đến muốn nứt ra bắt đầu giãy dụa, Sacalare bóp chặt cổ tôi, dùng thân thể mềm dẻo như tơ nhện của cô ta ngăn chặn tôi, áp tôi quỳ rạp trên mặt đất, còn tôi thì liều mạng đá đạp hai chân lung tung, sử dụng đầu gối huých vào bụng cô ta, lúc này tôi chẳng còn biết đến cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc nữa, người đàn bà này quả thực chính là phù thủy độc ác, cô ta muốn giết chết bạn của tôi! Cô ta bóp cổ tôi đến gần như không hít thở nổi, thế nhưng điều này dường như lại kích phát bản năng khi kề cận cái chết, tôi dùng hết sức lực toàn thân chống cự lại sự áp chế của cô ta, dù sao thì tôi cũng có thân cao một mét tám và khí lực của nam nhân, khi ngoan cường lên thì không phải một người phụ nữ là có thể khống chế được.
Thừa dịp cổ tay Sacalare thoáng buông lỏng trong nháy mắt, tôi nhanh chóng đoạt lấy súng trong tay cô ta, loạng choạng bò lên, cũng hung hăng cho cô ta một cái báng súng, sau đó vắt chân chạy.
Tôi nắm lấy súng, nhìn quanh bốn phía lại cảm thấy vô cùng hỗn loạn mê mang – Bóng tối, sương mù, tiếng súng, quấn cùng một chỗ giống như một nồi canh đang sôi sùng sục, hoàn toàn che mất thị giác của tôi, tôi thậm chí còn không phân biết được người của chúng tôi đang ở hướng nào, càng không biết nơi Agaras đang đứng, tôi lập tức ngồi xổm xuống để phòng ngừa bản thân lọt vào tầm bắn, cũng khàn cả giọng hô to lên: “Lafare, Eva, mọi người ở đâu?”
Thế nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng mưa bom bão đạn trút xuống, không thể phân rõ bất cứ âm thanh la hét nào.
Thần kinh của tôi nhảy loạn lên giống như sợi dây chun bị kéo dãn rồi lại thả ra, hô hấp bị chặn ở cổ họng, tôi không tin Lafare và Eva đã chết, thế nhưng loại lo lắng này lại khiến cả người tôi hoàn toàn luống cuống, tôi đầu váng mắt hoa nhìn ra xung quanh, đột nhiên trông thấy một bóng đen thoáng qua trong sương mù, thế nhưng tôi còn chưa kịp nhận ra đó là ai, đã thình lình cảm thấy trên ngực đau xót, phảng phất như bị một khối nham thạch nóng cháy đâm xuyên qua ngực, khiến hô hấp của tôi đông đặc lại.
Một tiếng cười lạnh khinh miệt như có như không vang lên trong nháy mắt, cơ thể của tôi không thể không chế được ngã về phía sau, tầm mắt bị quăng lên trên trời, nhịp độ thời gian thoáng chốc giống như được thả chậm lại rất nhiều, tôi nhìn thấy lá cây thong thả bay giữa không trung một cách kỳ dị, sương khói giống như những đám mây hữu hình dần dần khuếch tán, chất lỏng màu đỏ vẩy lên giữa không trung – Tôi đoán đó chính là hình thái sinh mệnh của tôi đang tan biến, và máu của tôi.
Thế nhưng tôi không hề cảm thấy bất cứ đau đớn nào, chỉ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đen kịt trên đỉnh đầu, giống như sắp sụp đổ về phía tôi vậy.
……
Trong bóng đêm vô biên vô hạn, tôi cảm thấy thân thể mình đang lơ lửng giữa không trung, tựa như đang trôi nổi trên sóng lớn, tôi không thể mở mí mắt nặng nề ra được, nhưng vẫn nhìn thấy một tia ánh sáng, vì thế tôi giãy giụa tiến về phương hướng đó, giống như một con bươm bướm phấn đấu không ngừng.
Tôi bắt đầu rơi xuống phía dưới, xung quanh dần dần không còn là một mảnh hắc ám, mà chậm rãi biến thành một căn phòng màu trắng.
Tôi nhìn thấy một số bác sĩ mặc áo blouse trắng vây quanh tôi, sau đó tôi lại thấy được rất nhiều gương mặt non nớt, tôi tựa hồ thấy được Da Vinci, Lafare lúc còn nhỏ, cùng với Eva giống như một tiểu công chúa.
Đường nét gương mặt chưa thành hình của bọn họ mang theo dấu vết năm tháng không thể che giấu được, tôi tin tưởng đó chính là bọn họ.
Tôi há miệng muốn phát ra âm thanh, cánh tay lại bị một đôi bàn tay lạnh lẽo mang găng tay cao su bắt được.
Một ngọn đèn sáng lóa chiếu vào trên mặt tôi, khiến tôi theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng mí mắt lại bị cưỡng ép tách ra.
Một bóng người xa lạ cúi lưng, dí sát vào mặt tôi, ánh mắt cẩn thận nhìn chằm chằm con ngươi của tôi, gằn từng chữ: “Tiểu gia hỏa xinh đẹp, xem ra chỉ có thể chất của cậu là thích hợp nhất.
Quả thật là… mồi câu tuyệt hảo.”
Có ý gì?
Trong lòng tôi bỗng nhiên dâng lên một loại khủng hoảng cự đại, không khỏi lảo đảo lui về phía sau, ngã mạnh vào một mảng ướt át dính nhớp gì đó.
Tôi cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Đó là một vũng máu lớn đến ghê người, tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy vài thân người máu thịt mơ hồ chồng chất một chỗ, gương mặt quen thuộc thuộc của bọn họ ngửa về phía tôi, hai mắt mở to chết không nhắm mắt.
“A – a!”
Tôi ôm lấy đầu phát ra một tiếng gào thét không giống tiếng người, lập tức phá tan ác mộng, trước mắt hóa thành một mảnh tối tăm, chỉ loáng thoáng lộ ra ánh sáng từ kẽ hở trong mắt.
Tôi há miệng thở phì phò, lồng ngực nặng nề vô cùng.
Tôi gian nan chống mí mắt lên, lại lập tức có một thứ gì đó không quá mềm mại bao trùm trên mí mắt tôi, làm tôi giật cả mình.
Tôi theo bản năng nâng tay lên, sờ soạng thứ trên mặt, đó là một bàn tay, chuẩn xác mà nói, là một bàn tay có màng.
Là Agaras!
Tôi lập tức ngồi dậy, lại cảm thấy trên ngực truyền đến một đợt đau nhức, lưng được vững vàng đỡ ở phía sau, lúc này bàn tay trên mặt mới thong thả rời đi.
Tôi chớp mắt, dần dần thích ứng với ánh sáng không quá chói mắt trước mặt, hình dáng của Agaras trở nên rõ ràng hơn trong tầm mắt, tôi ngửi được một cỗ dị hương thấm tận tâm can, điều này khiến sự khủng hoảng cực độ lưu lại từ cơn ác mộng trong tôi dịu đi vài phần, nhưng tôi lại lập tức nhớ đến những chuyện xảy ra trước khi ngất xỉu, tôi run rẩy túm lấy hai vai Agaras, khàn khàn hỏi: “Mày có thấy