Trong mê mang, tôi cảm thấy Agaras hôn lên môi tôi, nụ hôn của hắn tràn ngập ý tứ chiếm đoạt lại vô cùng ôn nhu, triền miên mút môi tôi vào, giống như đang liếm một viên kẹo ngọt thật vất vả lấy làm của riêng.
Cao trào qua đi dường như cũng rút cạn ý thức của tôi, chỉ còn lại một thứ cảm xúc không biết tên như vừa ngâm trong rượu, trái tim trong lồng ngực phảng phất biến thành một cục bông, mềm nhũn, ướt sũng.
Tôi khẽ mở ánh mắt ướt át mơ hồ, không tự chủ được hôn đáp lại hắn, hơi thở hòa vào nhau cào cào lên chóp mũi ngứa ngáy, thậm chí tôi còn không nhịn được dùng đầu lưỡi liếm lên răng nanh sắc nhọn của hắn, mà hắn thì trêu chọc cắn vào đầu lưỡi đang tỉ mỉ cọ xát của tôi, rồi như còn ngại không đủ mà lần theo cằm lướt xuống hầu kết, không nhẹ không nặng ngậm lấy.
Tôi nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt lại phát ra một tiếng thở dài bất mãn, cẳng chân không tự chủ được cuốn lây đuôi cá của hắn cọ xát, eo dán vào lồng ngực hắn không an phận vặn vẹo, một ngọn lửa trong thân thể lại bùng cháy từ tro tàn.
Sau khi trải qua khiêu khích, chúng tôi không thể tránh khỏi sát súng ra lửa vài lần.
Cũng không biết bị ép buộc bao lâu, rốt cuộc tôi mới tinh bì lực tẫn mất đi ý thức.
Thời gian kéo dài giống như đã qua vài thế kỉ, tôi mới từ từ tỉnh táo lại.
Đại não vẫn còn ở trong trạng thái mơ hồ, tôi theo bản năng vốc một ít nước biển táp lên đầu, ý lạnh xâm nhập cốt tủy, mới khiến đầu óc đang hỗn loạn sôi trào chậm rãi hồi phục.
Thế nhưng ngay khi mở mắt ra, tôi lại bị tình cảnh trước mắt làm cho chấn động – Không gian vốn u ám tối tăm nhỏ hẹp, lúc này lại trở nên sáng sủa hơn không ít, mỗi nơi tầm mắt tôi đi qua dường như đều được đèn huỳnh quang chiếu sáng, ngay cả vết rạn trên tảng đá cũng vô cùng rõ ràng.
Thế nhưng trong này không có bất cứ nguồn sáng nào.
Cảnh tượng như vậy vô cùng kỳ quái, thật giống như… Tôi đang nhìn bên ngoài qua một màn hình dạ quang vậy.
Sao lại thế này?
Tôi sờ sờ hai mắt mình, bên trên không có bao trùm bất cứ thứ gì, thế nhưng tôi lập tức chú ý tới một tia ám quang mơ hồ ánh trên làn da, phảng phất như phát ra từ hai mắt tôi.
Gặp quỷ, hai mắt của tôi phát quang? Tôi không khỏi liên tưởng đến ánh mắt của Agaras trong bóng đêm, bất chợt rùng mình một cái.
Chẳng lẽ đây cũng là triệu chứng biến dị thân thể — Tôi có được năng lực nhìn trong bóng đêm?
Tôi di chuyển ánh mắt đến trên mặt Agaras, hắn đang ngửa đầu nổi trong nước, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hắn nhắm hai mắt, lồng ngực rắn chắc phập phồng đều đều, trên người đầy thương tích, vết cắn vết cào cái gì cũng có.
Hắn vẫn còn đang ngủ say, hơn nữa dường như vô cùng mệt mỏi vì tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm Agaras, có chút không dời mắt được.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng bộ dáng khi ngủ của hắn quả thật tản ra một sức hấp dẫn chí mạng, tôi không nhịn được ma xui quỷ khiến vươn tay ra – đụng vào mấy miệng vết thương kia.
Ngón tay lướt qua xương quai xanh, lồng ngực, thậm chí cả bụng của hắn, một loại xúc động khó nói nên lời chậm rãi mở rộng tựa như gợn sóng khuếch tán khi đầu ngón tay tiếp xúc với mặt nước, tôi mê muội cúi đầu dán sát vào mặt hắn, trong thoáng chốc cũng không biết bản thân muốn làm gì, ngược lại nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình rõ ràng trên mặt nước.
Hai mắt của tôi đỏ bừng, môi cũng sưng lên, mái tóc ướt sũng dán vào khuôn mặt tái nhợt, trên cổ, trên ngực, trên bụng trải rộng dấu vết tình dục đỏ đỏ tím tím, trên nhũ thủ cũng có một vết cắn rõ ràng, mấy dấu răng kia rất sâu, chói mắt tựa như ký hiệu đánh dấu quyền sở hữu vậy.
Đại não hỗn loạn ầm ầm nổ tung, hồn phách đang du đãng bên ngoài phảng phất lại trở về thể xác, tôi nhớ tới bộ dáng bản thân đã phóng túng hầu hạ như thế nào, thậm chí còn chủ động dụ dỗ Agaras, tự tôn trong nháy mắt sụp đổ khiến thân thể chấn động, tôi theo bản năng xoay người lại, tựa đầu vào trên vách đá, hung hăng đập vài cái, lực đạo vô cùng lớn, gần như muốn đập chính mình ngất luôn đi.
Trời biết tôi đã mong bản thân cứ như vậy mà ngất đi đến cỡ nào, sau khi tỉnh lại liền phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng!
Chết tiệt, tôi vậy mà…… lại biến thành bộ dáng này! Tôi mẹ nó còn có thể được coi là một người đàn ông bình thường nữa sao!
Cơ thể của tôi vậy mà đã hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của lý trí, cái này thì có gì khác với một cái xác không hồn bị bản năng dục vọng thúc giục cơ chứ!
Như vậy xem ra… Khả năng tôi biến thành nhân ngư lại lớn hơn rồi! Thế này quả thật quá tệ! Không biết loại kỳ động dục đáng sợ này còn phải duy trì bao lâu, nếu còn tiếp tục thêm vài lần…
Tôi xấu hổ cả giận đập mạnh một quyền vào tảng đá trước mặt, giống như nó là khuôn mặt của Agaras.
Thế nhưng ẩu đả với tảng đá ngoại trừ làm cho nắm đấm của tôi đau đớn ra, thì chẳng tạo nên bất cứ tác dụng thực chất nào – Sau lưng vẫn truyền đến tiếng hít thở trầm ổn bằng phẳng, người khởi xướng ra tất cả chuyện này còn đang vù vù ngủ say, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.
Mà trên thực tế tôi cũng không có can đảm đạp lên đuôi cá thật lớn đang chiếm cứ dưới thân, đành phải khóc không ra nước mắt nhắm mắt lại, gắt gao tỳ trán lên mặt đá thô ráp, muốn dùng đau đớn để khiến bản thân mình tĩnh hơn một chút.
Bên trong huyệt động vô cùng yên tĩnh, trong không khí còn tràn ngập một cỗ hương vị nồng đậm hỗn tạp, tôi ngửi ngửi, ngay cả hô hấp bình thường cũng không thể duy trì được nữa.
Chỉ mới hơn mười phút trước thôi, tình cảnh kết hợp kịch liệt với Agaras dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt, làm sao cũng không thể xua ra khỏi đầu, cảm giác nóng rực trong người lại ào ào quay về, quả thực khiến tôi lại muốn cứng rắn.
Mẹ nó! Tôi dán trên vách đá hít thở sâu mấy hơi, kìm nén xúc động trong thân thể, quay đầu nhìn thoáng qua Agaras, thấy hắn không tỉnh, liền không chút do dự chuồn ra khỏi động.
Tôi thật cẩn thận quan sát một vòng, hang động vốn tụ tập rất nhiều nhân ngư lúc này lại bình tĩnh không gợn sóng, mặt nước như gương phản chiếu ánh trăng trên đỉnh đầu, hiện giờ tôi đã có năng lực nhìn trong bóng đêm, bởi vậy tầm mắt lại càng sáng như ban ngày.
Sau khi xác nhận trong nước không ẩn chứa nguy hiểm gì, tôi mới rón rén tay chân sờ soạng theo vách đá bò lên trên.
Không biết có phải vì thân thể biến dị hay không, tôi phát hiện tay chân của tôi hiện giờ có lực hơn rất nhiều, hơn nữa ngón tay còn có thể bám chặt vào mặt đá ẩm ướt mà không bị trượt xuống, thân thể dễ dàng leo lên vách đá giống như thằn lằn, rất nhanh tôi đã sắp bò ra được khỏi huyệt động dốc đứng sâu thẳm kia.
Điều này có lẽ là vì trên người nhân ngư sẽ phân bố ra một loại chất nhầy nào đó có lực ma sát, giúp cho bọn họ có thể hành động trên bờ, hơn nữa còn phòng ngừa làn da khô hanh.
Dù sao phát hiện ngoài ý muốn này cũng khiến tinh thần tôi hưng phấn, cảm thấy hi vọng khôi phục bình thường lại lớn hơn vài phần.
Ngay khi chỉ còn cách mấy mét, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng gió rào rào.
Tôi vốn tưởng là cơn lốc nào đó ở bờ biển ập tới, hoảng hốt không ngừng nhanh tay trèo lên, thế nhưng khi tôi đứng vững trên mặt đất nhìn lại về nơi phát ra tiếng gió, tôi mới phát hiện bản thân đã hoàn toàn sai lầm rồi.
–Đó không phải là lốc xoáy gì hết, mà là… mấy chiếc phi