“Dessaro, đứng lên.”
Giữa tiếng gió vù vù hỗn loạn của cánh quạt vang lên một thanh âm, sau đó, tôi cảm thấy đầu gối áp chế trên thân thể tôi lùi đi, một bàn tay kéo tôi lên khỏi mặt đất.
Không cần nghĩ tôi cũng biết người vừa rồi áp chế tôi chính là Rhine, tên chó săn Nazi này! Khí lực cực đại bộc phát trong nháy mắt khiến tôi lập tức nhảy dựng lên, hung hăng đụng ngã anh ta ra phía sau, tay dùng sức vung một đấm về phía mặt anh ta, anh ta lại giống như đã sớm đoán được tôi sẽ làm như vậy, nhanh nhẹn nghiêng người né tránh.
Nắm tay của tôi cuối cùng lướt sát qua mũi anh ta, cánh tay bị anh ta bắt lấy, cả người tôi liền nghiêng về phía trước, bị Rhine dùng một chiêu cầm nã thủ tiêu chuẩn chế trụ, cùng lúc đó, sau gáy của tôi truyền đến một trận đau đớn, cả người còn chưa kịp phản ứng, đã ngã quỵ xuống đất, mắt nổi đầy sao.
Tôi lắc lắc đầu, muốn đứng lên, não bộ lại mơ mơ màng màng, cả người choáng váng.
Trong chớp mắt sau đó, tôi nghe thấy vài tiếng soạt soạt, băng dán vô cùng chắc chắn đã bịt kín tay chân tôi, một chiếc áo khoác rộng rãi phủ lên trên người, khiến tầm mắt của tôi rơi vào bóng tối.
Để phòng ngừa tôi cứ như vậy ngất đi sẽ khiến người khác mặc sức xâm phạm, tôi chỉ có thể hung hăng cắn nát đầu lưỡi của mình, đau đớn kịch liệt hoàn toàn ngoài dự liệu thoáng chốc khiến tôi giật cả mình.
Ông trời phù hộ tôi đã không cắn đứt đầu lưỡi của mình, bởi vì sau khi cắn xuống xong tôi mới nhận ra răng nanh của mình đã trở nên cực kỳ sắc bén! Tôi có thể cảm nhận được máu từ trong môi chảy ra ngoài, đầu lưỡi tê dại không có cảm giác.
Cảm ơn trời đất, nhờ Agaras ban tặng nên có lẽ từ bây giờ tôi sẽ phải biến thành người câm!
Mẹ nó, thế này cũng quá xui xẻo rồi……
Đau đớn trong cơn mê man khiến tôi lấy lại chút tỉnh táo, trong lòng giãy giụa oán thầm.
Sau đó cơ thể của tôi đột nhiên nhẹ bẫng, bị một đôi cánh tay cường kiện khiêng lên, đi về phía trước, rất nhanh lại được đặt xuống một cái cáng, bị dây đai trói đến kín kẽ, theo luồng gió xoay tròn xung quanh đi lên trực thăng.
Trái tim tôi nhảy lên bang bang giống như cũng bị treo hờ trên không trung, tay chân toát ra một lượng lớn mồ hôi, y hệt một bệnh nhân mắc chứng sợ độ cao lần đầu tiên ngồi trực thăng vậy.
Cho dù hiện tại tôi cũng không tính là ngồi, mà chỉ giống như một loài súc vật, một kiện hàng hóa để vận chuyển.
Đây là một thứ cảm giác vô cùng khó chịu, phảng phất như đang hãm sâu trong một huyệt động bí ẩn tràn đầy bóng tối.
Tôi không thể điều khiển được hướng đi vận mệnh sau này của mình, tôi không thể biết được tung tích các bạn của tôi và Agaras, thậm chí còn không thể xác định liệu bản thân có còn chút giá trị tồn tại nào đối với đám Nazi này hay không, cho dù có, dưới sự khống chế của thế lực quân đội trong tay bọn họ, liệu tôi có còn cơ hội xoay chuyển hay không?
Xin trời cao phù hộ để tôi có thể.
Tôi muốn cầu nguyện Thượng Đế, nhưng tôi hoàn toàn không tin vào Cơ Đốc giáo, hơn nữa cũng biết rõ lão nhân gia đó sẽ không ngoái đầu nhìn đến một kẻ theo thuyết vô thần như tôi.
Tôi cần phải phân biệt rõ hiện thực – Tôi đang thật sự, triệt để, ở trong trạng thái tứ cố vô thân, trên một hòn đảo cổ cách Nga ngàn dặm xa xôi, trở thành một con tin của đám dư nghiệt Nazi có ý đồ chiếm lĩnh nơi này.
Trong phút chốc, một cảm giác tuyệt vọng đột nhiên tràn lên, thế nhưng tôi lập tức đè nén ý niệm khiến người ta rơi vào vực sâu này lại.
Tôi hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại, ép buộc bản thân duy trì một chút lạc quan theo kiểu của “Dessaro”, phun phì phì một ngụm máu trong miệng ra.
Này, này, Dessaro, đừng dùng một cái tát chụp chết mình trước chứ, ít nhất mày vẫn còn sống không phải sao? Mấy nhân ngư đó là sinh vật mạnh mẽ cỡ nào chứ, có lẽ bọn họ có thể sử dụng quy luật thiên nhiên nào đó để hung hăng phản kích mưu đồ gây rối của đám khốn kiếp này!
Cổ vũ bản thân như vậy, tôi lại cảm thấy trong lòng xuất hiện một chút hi vọng.
Còn có, cơ thể của tôi đã sinh ra một ít biến hóa, khiến thể năng của tôi trở nên mạnh mẽ hơn nhiều [Cho dù có thể sẽ mang đến nguy hiểm không thể lường trước được], nhưng hiện tại lại trở thành điều kiện có lợi nhất đối với tôi, haizz, thật đúng là gặp quỷ.
……
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, trực thăng đã chậm rãi hạ xuống, rất nhanh liền phát ra một tiếng vang của kim loại khi va chạm vào mặt đất bằng phẳng.
Chiếc áo che trên đầu tôi bị thô lỗ kéo ra, khiến tôi thấy rõ được nơi tôi đang ở.
— Tôi đã đi đến quân hạm bên bờ biển mà đám Nazi thả neo.
Sau khi bị vài tên lính vũ trang áp tải lên trên, tôi phát hiện con thuyền của bọn họ được tạo thành từ bốn chiếc chiến thuyền, được những tấm kim loại song song liên kết với nhau, nhìn qua giống như một trạm thủy điện loại nhỏ.
Thế nhưng tôi lại biết rất rõ, nơi này chính là “căn cứ thực nghiệm” mà Rhine và Sacalare đã nhắc đến lúc trước.
Bọn họ sẽ lấy nơi này làm trung tâm, chiếm lấy hòn đảo, sau đó bắt đầu mở rộng phạm vi xâm lược, giống như kế hoạch “Z”(1) của hải quân Đức trong thế chiến thứ hai vậy, mặc dù, kế hoạch đó cuối cùng đã chết non.
Tôi hi vọng bọn họ cũng sẽ thất bại ở đây giống như trong thế chiến thứ hai, thế nhưng đáng cười là khi đó đổ bộ Normandie(2) còn có quân đồng minh cường đại, mà giờ khắc này lại chỉ có một thằng nhóc người Nga là tôi, một sinh viên hệ sinh vật học chỉ biết đến lý luận suông.
(1) Kế hoạch Z: Năm 1935, Adolf Hitler tuyên bố với thế giới, Đức sẽ đóng tàu sân bay để tăng cường sức mạnh của Kriegsmarine (hải quân) Đức.
Ý đồ của Hitler là làm bá chủ ở Bắc Hải.
Việc khởi công đóng 2 tàu sân bay đã được Hitler phê duyệt ngày 28-12-1936.
Năm 1938, đại đô đốc Erich Raeder trình lên nhà độc tài Hitler một kế hoạch đầy tham vọng mang tên “Kế hoạch Z”.
Theo kế hoạch này, dự kiến vào năm 1945 hải quân Đức sẽ có trong tay 4 tàu sân bay.
Nhưng sau đó kế hoạch Z đột nhiên bị ngưng trệ do sự bất đồng sâu sắc trong giới lãnh đạo quân sự.
Để tránh việc nội bộ bất hòa trước tình hình chiến trường ngày một tồi tệ, năm 1943 Hitler đã cách chức Đô đốc Raeder và bổ nhiệm Đô đốc Donitz thay thế; đồng nghĩa với kế hoạch Z bị phá sản.
Đọc thêm tại đây
(2) Cuộc đổ bộ của quân đồng minh vào các bãi biển vùng Normandie, Pháp: còn được gọi là Trận chiến vì nước Pháp, diễn ra từ 6/6/1944 đến 25/8/1944, là một trong những mốc lịch sử quan trọng của thế chiến thứ hai.
Sau nhiều ngày chiến đấu, quân Đồng Minh giành được lợi thế,, đẩy được quân Đức Quốc xã ra khỏi các căn cứ quân sự tại Normandie và trên đà thắng lợi đã tiến hành cuộc giải phóng Paris nói riêng, và cuộc tiến chiếm giải phóng châu Âu nói chung cũng như sự chấm dứt thắng lợi của cuộc chiến.
Xem thêm tại đây
“Này, các người muốn dẫn tôi đi đâu? Nhân ngư bị các người bắt đi ở đâu rồi?”
Tôi ngậm ngụm máu còn sót lại trong miệng, ánh mắt sắc bén trừng một tên phụ trách áp giải tôi hỏi.
Gã lạnh như băng quét mắt nhìn tôi, không thèm phản ứng.
Sau khi tôi ý thức được bọn họ có thể nghe không hiểu tiếng Nga, tôi liền đổi sang tiếng Anh lặp lại lần nữa, thế nhưng miệng lưỡi tôi lúc này có chút lúng búng, còn mang theo khẩu âm Moscow dày dặc, phản ứng nhận lại cũng chẳng khác gì so với vừa nãy.
Tôi uể oải thở ra một hơi, chuyển ánh mắt về một phía khác, trước mắt đột nhiên sáng lên –
Tôi nhìn thấy cái lưới sắt đã vây khốn Agaras kia, lúc này trống rỗng treo trên một cái móc ngoài thuyền, chầm chậm lay động.
Có vẻ như hắn cũng đang ở trên con thuyền này.
Thế nhưng khi tôi đang dò xét sang bốn phía, đầu của tôi lại bị một bàn tay đánh tới từ sau lưng hung hăng ấn thấp xuống, xô mạnh vào trong một cánh cửa cabin trước mặt, giọng nói hung ác: “Idiot, gehen!” [Ngu xuẩn, đi vào mau!]
Tôi nghe không hiểu gã đang nói gì, nhưng tôi có thể khẳng định đây là một câu mắng chửi người, mà trên thực tế thì tôi có nghe bất cứ câu tiếng Đức nào cũng đều cảm thấy giống như đang mắng người hết.
Tôi bị áp vào một khoang thuyền không có cửa sổ, nơi này có rất nhiều xích sắt và còng tay được vắt ngang, bên cạnh còn có một cánh cửa gắt gao đóng chặt, tôi đoán đây là nơi bọn họ muốn giam giữ tôi làm tù bình.
Bàn tay sau lưng đẩy tôi vào vách tường đối diện, trong khi tôi còn chưa kịp phản ứng được gì, một cột nước thật lớn đã đột ngột ập tới từ phía sau, khiến tôi nhảy dựng lên như lo xo, đầu lại bị gắt gao ép trên vách tường, thân thể cũng bị vài đôi tay kìm chế đến không thể động đậy nổi, dòng nước cao áp mang theo vị nước biển công kích đến mọi ngõ ngách trên toàn thân tôi, giống như đang muốn bắn phá trên người tôi không lưu lại đường sống, tôi ngay cả mắt cũng không mở ra được, chỉ có thể chật vật không chịu nổi mà sặc nước, quả thực giống như đãi ngộ của phạm nhân bị bỏ tù vậy!
Đây là một loại hành động bẻ gãy tự tôn của tội phạm, khiến bọn họ trước khi bị bỏ tù ý thức được rõ ràng bản thân không hề có bất cứ đường phản kháng và riêng tư nào, bọn họ không hề được đối đãi như một “con người”, mà là súc vật.
Mấy tên này đối đãi với tôi như đối với phạm nhân, có lẽ là muốn tra tấn tôi một trận trước rồi mới tiến thành thẩm vấn khổ hình.
Trong lòng tôi bắt đầu có chút e sợ, nhưng tôi cắn răng, không làm ra bất cứ phản ứng nào, vẫn không nhúc nhích giống như một khối thạch điêu.
Cảm giác bị súng phun nước cao áp bắn lên từng góc thân thể quả thật không dễ chịu, thậm chí ngay cả mông và hạ thân của tôi bọn chúng cũng không né qua, điều này khiến tôi cảm thấy khuất nhục vô cùng, khi khuất nhục đến cực hạn, tôi lại nhớ đến những ký ức tồi tệ nhất trong cuộc đời – Tình cảnh lúc tôi bị người cha nghiêm khắc thực hiện hình phạt thể xác tàn khốc khi còn bé.
Thế nhưng đáng sợ hơn là, những người này sẽ không bận tâm đến tính mạng của tôi giống như cha tôi.
Không biết súng bắn nước đã càn quét trên người tôi bao lâu, ngay khi tôi cảm thấy nước trong lỗ tai sắp rót cả vào não, hết thảy rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Màng tai vẫn còn ong ong, tư duy có chút chết lặng, tôi máy móc lau nước trên mặt, vỗ vỗ vào cái đầu nặng nề như bị úng nước, ngay khi tôi còn chưa kịp tỉnh táo lại, tôi đột nhiên cảm giác được một bàn tay thô ráp đụng đến mông tôi.
Điều này thoáng chốc khiến tôi sửng sốt, sau đó liền nghe thấy vài người ồ lên cười ha hả sau lưng, một kẻ trong đó dùng tiếng Anh cứng ngắc trào phúng nói: “Này, thằng nhóc người Nga, nghe nói nhân ngư bị bắt lại kia là tình nhân của mày?”
Đại não của tôi nhất thời nổ tung, hung hăng hất bàn tay bẩn thỉu trên mông ra, xoay người sang chỗ khác, mặt mày âm trầm nhìn về phía kẻ vừa lên tiếng.
Gã có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, bắp thịt tráng kiện trên cánh tay chằng chịt giống như thân cây, lông ngực rậm rạp xoăn tít, quả thực y hệt một con hắc tinh tinh khiến người ta chán ghét.
Tôi căm ghét dõi theo gã, chậm rãi nói từng câu từng từ: “Mày vừa nói cái gì? Tao nghe không hiểu thứ tiếng người sứt sẹo của mày.”
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, ngay sau đó lại bộc phát một trận cười to, cái tên trước mặt kia không có ý tốt nhìn quét quanh thân tôi một lần, gãi gãi cằm, khinh thường lại ái muội sách một tiếng: “Nghe nói trước khi chúng tao đến, mày đang cùng con mãnh thú kia ở dưới đáy huyệt động tiến hành… cận chiến kịch liệt gì đó?”
Bên tai tôi ầm ầm nóng lên, cảm giác xấu hổ ngập đầu cùng với tức giận ùa lên đại não, khiến thần kinh của tôi giống như dây cót bị thiêu đứt, giận dữ đến mức cả người không ngừng run lên nhè nhẹ.
Nắm tay bên người của tôi không tự chủ được siết chặt, móng tay cắm vào trong thịt, nhưng đau đớn lại khiến lý trí nói cho tôi biết, tôi cần phải nhẫn nại, bởi vì trước mắt tôi không có bất cứ tư cách gì để phản kháng.
Vì thế tôi chỉ gắt gao nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, ánh mắt hóa thành lưỡi đao khoét lên gương mặt khiến người ghê tởm kia: “Tao từng là nhân viên nuôi dưỡng của nó, tao đang thử thuần phục nó, thế nhưng quá trình không được thuận lợi.”
Đáp lại tôi là một loạt âm thanh châm biếm càn rỡ, kẻ vừa trêu đùa tôi lại giống như nghe được chuyên cười nào đó, ôm bụng bật cười thành tiếng, một bàn tay đột nhiên thò sang nắm lấy cằm tôi, dùng lồng ngực thị uy áp tôi vào trên tường, gần như mặt kề mặt phun khí: “Ồ, thật sao? Dùng cái gì để thuần dưỡng? Dùng cặp mông nhỏ cong cong này của mày hay là đầu lưỡi mềm mại của mày, xem nào, thằng nhóc người Nga xinh đẹp này lớn lên da thịt thật non mịn…”
Tôi không nghe rõ được điều gì, cũng không thấy rõ được cái gì, tôi chỉ biết lửa giận sôi trào đã thiêu đốt cả đầu óc tôi, thân thể tôi thậm chí còn phản ứng nhanh hơn đại não, nắm tay nện lên xương mũi của gã chỉ là chuyện trong chớp mắt, gã ngao một tiếng kêu đau, tôi lại vung tiếp một quyền, một quyền lần