Đến chiều thì trời tạnh mưa, bầu trời trở nên trong xanh.
Bên ngoài trường có rất nhiều ô tô đỗ, trải dài hết hai bên đường, các bậc phụ huynh thì không ngừng sốt ruột nhìn xung quanh.
Chu Xung ngồi trong xe chờ con trai đi ra, hắn ngậm điếu thuốc, mở cửa kính xe ra nói chuyện với Minh Đại Xuyên: “Chuyện thi cử của con trai tôi
chưa bao giờ phải lo lắng, sau này nó nhất định sẽ là trạng nguyên, sao
hả? Có muốn kết thông gia không? Con trai tôi phải nói là cực kỳ ưu tú
đấy!”
hắn tựa vào ghế xe, cả người thả lỏng, lười nhác cởi cúc áo đầu ra.
Chuyện công việc đã được giải quyết xong, Chu Xung khó có lúc được thoải mái như vậy, dáng vẻ có phần hào sảng hơn mọi ngày.
Minh Đại Xuyên thấy Chu Xung đắc ý, không nhịn được nói:
“Con gái tôi không cần thêm trạng nguyên, vì bố nó đã là một trạng
nguyên rồi.” hắn nhíu mày nhìn Chu Xung, lời này không sai, năm đó Minh
Đại Xuyên thật sự là trạng nguyên.
Chu Xung tự nhận là thành đạt
trong sự nghiệp, nhưng trình độ học vấn thì vẫn là một đòn đả kích trí
mạng, hắn tiếp nhận sự khinh bỉ của Minh Đại Xuyên, nói: “Tôi không học
hành tử tế gì, nhưng khôngphải vẫn còn có con trai học giỏi đấy
sao!” hắn vừa ngóng con trai đi ra, vừa nói chuyện với Minh Đại Xuyên:
“Đợi nó thi xong tôi sẽ dẫn nó đi du lịch, chơi đùa thỏa thích một thời
gian, đợt này bận quá, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nó.”
Chu Xung thò tay ra cửa xe, vẩy tàn thuốc ra ngoài, Tưởng Văn Kiệt đã đề
cập đến trạng thái của Chu Tự Hằng gần đây cho hắn nghe, cũng
khuyên hắn nên nói chuyện nghiêm túc với con một lần.
Tưởng Văn
Kiệt khẩn thiết nói: “Có nhiều chuyện tôi đã thay ngài nói với Chu Tự
Hằng, nhưng thật sựphải chính miệng ngài nói thì tiểu thiếu gia mới chịu tin tưởng.” Chu Tự Hằng tính khí bốc đồng, lúc quyết đoán thì có đến
tám con ngựa cũng không cản lại được, cũng chẳng nghe ai khuyên giải,
Chu Xung không muốn Chu Tự Hằng biết chuyện công ty gặp sự cố, cho nên
Tưởng Văn Kiệt cũng khôngdám nói.
“Cậu nói xem, có phải tôi không biết cách làm bố hay không?” Chu Xung vứt điếu thuốc đã hút hết đi, lại châm một điếu khác.
Tưởng Văn Kiệt đã kể cho hắn nghe về việc có một người phụ nữ đến tìm Chu Tự
Hằng, cũng vì chuyện đó nên hắn mới biết là trường Chu Tự Hằng có mở
cuộc họp phụ huynh, lúc đó hắn còn đang ở trong công ty, bận rộn xử
lý một đống văn kiện.
Minh Đại Xuyên yên lặng nhìn hắn một lúc,
gật đầu đáp: “Đúng vậy.” hắn thở dài, nói tiếp: “Chu Tự Hằng
nhà anh là một đứa trẻ hiểu chuyện, gặp phải chuyện như vậy, cùng
lắm thì nó sẽ giận anh mộtthời gian rồi thôi ấy mà.”
Minh Đại Xuyên chỉ dùng ba từ đơn giản “Chuyện như vậy” để hình dung lại chuyện xảy ra hôm Thanh Minh.
hắn và Chu Xung quen nhau đã lâu, nhiều khi Chu Xung cũng hay tâm sự với hắn.
“Những lần anh đi làm, đi công tác, ở nhà chỉ có một mình Chu Tự Hằng, chuyện
khiến nó vui nhất là mỗi sáng được đến trường học với Tiểu Nguyệt Lượng, vì lúc ấy sẽ có người chơi với nó, chuyện nó mong đợi nhất mỗi ngày là
được bố đến đón lúc tan học, tôi nhìn mà thấy thương lắm.” Minh Đại
Xuyên cười nói, có đôi khi hắn cảm thấy Chu Tự Hằng rất phiền, nhưng
trong lòng thì vẫn rất yêu quý cậu bé, “Con của anh ấy à, đừng thấy vẻ
ngoài nó thường kiêu ngạo mà lầm, thực ra nó là một đứa trẻ cực kỳ nhạy
cảm và yếu đuối.”
Chu Xung tính khí cục cằn, lăn lộn bôn ba nhiều nơi nhưng vẫn không học được cách hiểu tâm tư người khác, đầu óc hầu
như chỉ dành cho việc cạnh tranh công việc chứ không hề biết cách quan
tâm đến suy nghĩ của con trai.
Nghe Minh Đại Xuyên đánh giá, Chu Xung chỉ buồn rầu hút thuốc.
Cuộc thi kết thúc, học sinh chạy ào ra bên ngoài, Minh Nguyệt hiển nhiên rất vui vẻ, cô bé chạy nhanh tới như một con ong nhỏ, đến trước mặt Minh
Đại Xuyên nói: “Con chào bố, con chào chú Chu.” Lại quay lại vẫy vẫy
tay: “anh Chu Chu, bố của anh ở đây này.”
Minh Đại Xuyên thấy cô bé cười mà lòng ấm áp, vuốt tóc con gái rồi mở cửa xe cho con.
Chu Tự Hằng đi tới, hình như có chút ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy Chu
Xung thì bỗng đứng im tại chỗ, một lúc sau mới tự mở cửa xe rồi ngồi
vào.
Sắc mặt cậu không được tốt lắm, mái tóc rủ xuống, Chu Xung sốc lại tinh thần, vui vẻ nói: “Chào con trai!”
Chu Tự Hằng không đáp, chỉ ngẩng lên nhìn Chu Xung thật lâu, sau đó lại cúi đầu.
“Đầu tiên bố sẽ đưa con về nhà để cất cặp sách đã, rồi tối hai bố con
mình sẽ đi ra ngoài ăn những món con thích, hai ngày nữa con
thích đi đâu cứ việc chọn, bố sẽ đưa con đi chơi…” Chu Xung dường
như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của con trai, cứ hồ hởi nói,
nhưng không khí nặng nề trong xe thìkhông thể áp chế nổi.
Xuống
xe, Chu Tự Hằng nghe thấy tiếng cười nói truyền tới từ trong nhà họ
Minh, tiếng Minh Nguyệt ngọt ngào kể chuyện, Minh Đại Xuyên và Giang
Song Lý vui vẻ đáp lời.Chu Xung cầm cặp sách cho con, lại xoa đầu
con nói: “Nghe chừng Tiểu Nguyệt Lượng lần này thi tốt đây.” hắn lại đắc ý nói tiếp: “Nhưng mà con trai bố mới là nhất, tiểu tổ tông, con nói…”
hắn còn chưa nói hết câu thì Chu Tự Hằng đã ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Con nộp giấy trắng.”
Trong phòng khách rộng lớn, vào giờ khắc này, bỗng yên tĩnh một cách lạ
thường, một giọt nước rơi xuống mái hiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cổ Chu Xung giống như đang bị người ta bóp nghẹn, hắn cố gắng trấn tĩnh, nói: “Con nói lại lần nữa bố nghe.”
“Con nộp giấy trắng.” Chu Tự Hằng vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ, lặp lại một lần nữa.
“Phịch -!” Chiếc cặp sách rơi xuống đất, nền đá cẩm thạch trong suốt phản
chiếu lại bóng người, Chu Xung dường như còn cảm thấy cơ thể
mình đang đung đưa.
Chu Tự Hằng thì lại đứng nghiêm không nhúc nhích, giống như một cái cây tùy ý để cho mưa rơi gió thổi.
“Tại sao lại nộp giấy trắng?! Con có biết là con đang làm cái gì không hả?!” Chu Xung dùng sự nhẫn nại cuối cùng để hỏi.
“Con
thích nộp thì nộp thôi.” Chu Tự Hằng thờ ơ đáp, “Dù sao thì bố cũng có
thèm quan tâm đến chuyện con thi thế nào đâu, đúng chứ?”
một câu
giải thích hời hợt của con trai đã khiến Chu Xung tức giận: “Sao bố
lại không quan tâm chứ! Sao có thể không quan tâm được! Mẹ nó chứ, bố
mày là người quan tâm nhất đến chuyện này đấy biết không?!” hắn hít
sâu một hơi rồi nói tiếp: “Chu Tự Hằng, con mới mấy tuổi hả?!
Con không cần tương lai nữa sao?! không muốn học tiếp nữa hả?! Bố ở bên
ngoài lăn lộn vất vả kiếm tiền là vì cái gì!!! Còn không phải vì muốn
cho con đi học để có một tương lai tốt đẹp hay sao?!!! Vậy mà con lại
dùng một tờ giấy trắng để báo đáp bố!”
Chu Tự Hằng không phản bác, cậu chỉ yên lặng nhìn Chu Xung, nhưng các ngón tay thì chậm rãi co lại rồi cuộn thành nắm đấm.
sự trầm mặc của con trai làm sự tức giận của Chu Xung lên tới đỉnh điểm, mấy
tháng qua hắn đã quá mệt mỏi, cơn giận dường như bị bộc phát hết trong
lần này, hắn nắm lấy bờ vai gầy gò của con trai, nói: “Con có
biết không, bố mong con học thật giỏi, mong con thi đỗ đại học, mọi thứ
bố đã chuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trong một trường cấp
hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũng sẽ giúp
con vào được trường đại học tốt nhất luôn, con đi học ở đâu, bố liền mở
công ty ở chỗ ấy.Dù cho bố không có tiền đi chăng nữa, thì có phải đập
nồi bán sắt bố cũng sẽ tạo điều kiện cho con được ăn học tử tế!”
“Trước đây bố không được đi học, con có biết không, bố hâm mộ những đứa trẻ
được đi học biết bao! Con có biết không, bố không có tri thức, cho nên
lăn lộn trong xã hội cũng khó khăn hơn nhiều.Lúc bố mới mở công ty, có
rất nhiều kẻ đã lợi dụng chuyện bố không có học vấn để chơi xấu bố,
bố đã phải bồi thường thiệt hại không biết bao nhiêu tiền, cũng
gặp không biết bao nhiêu gian khổ thì mới có được ngày hôm nay!”
“Hi vọng duy nhất của bố chính là con trai bố phải học thật giỏi, vậy mà…”
Chu Tự Hằng bị hắn lay mạnh người, dường như phải gào lên nói: “Vậy mà
con lại nộp giấy trắng! Nộp giấy trắng! Con làm vậy thì hại đến ai, chỉ
tự hại chính bản thân mình thôi! Học tiểu học xong là muốn bỏ học
phải không? Được, vậy con cứ giống như bố năm ấy đi, vào trong núi đào
đất tìm thức ăn, lội sông bắt từng con cá, đến công trường vác gạch tự
nuôi sống bản thân đi! Con nói bố không thèm quan tâm đến con ư? Bố có
chỗ nào không quan tâm đến con chứ? Bố nuôi con khôn lớn, dứt ruột dứt
gan vì con, dành cho con những thứ tốt đẹp nhất trên đời, có cái gì tốt
cũng đều giữ lại cho con hết!”
nói xong, hắn không chịu đựng nổi
nữa, hai chân quỳ rạp xuống đất, nắm chặt bả vai Chu Tự Hằng, hai mắt đỏ hoe nhìn con, khàn giọng nói: “Chu Xung tôi vất vả nuôi con khôn lớn,
vậy mà cuối cùng nó lại không hiểu chuyện như thế này đây!”
“Vậy
cứ coi như ông không có đứa con trai này đi!” Chu Tự Hằng nhìn thẳng vào bố, mọi tâm tư chất chứa trong hai tháng nay đều bộc lộ ra hết, “Ông có tình nhân bên ngoài sẵn sàng ở bên ông mỗi tối đó, ông đi tìm người
ta đi! Để người ta sinh cho ông một đứa con trai ngoan ngoãn khác, rồi
ông có thể cho đứa con trai ấy học ở những trường tốt nhất, còn tôi chỉ
là một đứa hư hỏng, ông nên vứt bỏ tôi đi, rồi một lần nữa nuôi
dạy một đứa con trai khác!”
Chu Tự Hằng nói xong liền cắn chặt
môi, gần như sắp bật ra máu, có đau đớn như vậy mới khiến cậu không thể
chảy nước mắt, cứ thế mở to mắt nhìn Chu Xung.
Chu Xung tức giận
giơ tay lên thật cao, nhưng thấy sự tức giận đang hiện rõ trên đôi mắt
của con trai, hắn lại không nỡ xuống tay, cuối cùng bất lực buông thõng
tay xuống.
Điều này khiến cho Chu Tự Hằng không thể tin được, cậu mở to mắt ra nhìn, từ bé đến giờ Chu Xung chưa từng đánh cậu bao giờ,
thế mà vừa rồi, bố lại có ý định muốn tát cậu một cái.
sự hi vọng mong manh của Chu Tự Hằng lập tức tan biến, người mà cậu luôn lệ thuộc
và sùng bái, có lẽ cũng chẳng hề yêu thương gì cậu cả.
Chu Tự
Hằng dùng sức đẩy Chu Xung ra, lại nhìn hắn một lúc nữa rồi mới quay
người chạy lên lầu, khóa chặt cửa phòng lại, một mình liếm láp vết
thương.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Chu Xung ngã ngồi xuống sàn, hai tay run rẩy, móc hộp thuốc lá trong túi áo ra, hắn cầm điếu
thuốc lên, lại thấy trên tay có nước, chính là giọt nước mắt của Chu Tự
Hằng khi nãy lúc chạy đi đã rơi vào.
Chu Xung vứt điếu thuốc đi, mệt mỏi vò tóc, cuối cùng vùi đầu thật sâu vào đầu gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com