Đến chiều thì trời tạnh mưa, bầu trời trở nên trong xanh.
Bên ngoài trường có rất nhiều ô tô đỗ, trải dài hết hai bên đường, các bậc phụ huynh thì không ngừng sốt ruột nhìn xung quanh.
Chu Xung ngồi trong xe chờ con trai đi ra, hắn ngậm điếu thuốc, mở cửa kính xe ra nói chuyện với Minh Đại Xuyên: “Chuyện thi cử của con trai tôi
chưa bao giờ phải lo lắng, sau này nó nhất định sẽ là trạng nguyên, sao
hả? Có muốn kết thông gia không? Con trai tôi phải nói là cực kỳ ưu tú
đấy!”
hắn tựa vào ghế xe, cả người thả lỏng, lười nhác cởi cúc áo đầu ra.
Chuyện công việc đã được giải quyết xong, Chu Xung khó có lúc được thoải mái như vậy, dáng vẻ có phần hào sảng hơn mọi ngày.
Minh Đại Xuyên thấy Chu Xung đắc ý, không nhịn được nói:
“Con gái tôi không cần thêm trạng nguyên, vì bố nó đã là một trạng
nguyên rồi.” hắn nhíu mày nhìn Chu Xung, lời này không sai, năm đó Minh
Đại Xuyên thật sự là trạng nguyên.
Chu Xung tự nhận là thành đạt
trong sự nghiệp, nhưng trình độ học vấn thì vẫn là một đòn đả kích trí
mạng, hắn tiếp nhận sự khinh bỉ của Minh Đại Xuyên, nói: “Tôi không học
hành tử tế gì, nhưng khôngphải vẫn còn có con trai học giỏi đấy
sao!” hắn vừa ngóng con trai đi ra, vừa nói chuyện với Minh Đại Xuyên:
“Đợi nó thi xong tôi sẽ dẫn nó đi du lịch, chơi đùa thỏa thích một thời
gian, đợt này bận quá, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi với nó.”
Chu Xung thò tay ra cửa xe, vẩy tàn thuốc ra ngoài, Tưởng Văn Kiệt đã đề
cập đến trạng thái của Chu Tự Hằng gần đây cho hắn nghe, cũng
khuyên hắn nên nói chuyện nghiêm túc với con một lần.
Tưởng Văn
Kiệt khẩn thiết nói: “Có nhiều chuyện tôi đã thay ngài nói với Chu Tự
Hằng, nhưng thật sựphải chính miệng ngài nói thì tiểu thiếu gia mới chịu tin tưởng.” Chu Tự Hằng tính khí bốc đồng, lúc quyết đoán thì có đến
tám con ngựa cũng không cản lại được, cũng chẳng nghe ai khuyên giải,
Chu Xung không muốn Chu Tự Hằng biết chuyện công ty gặp sự cố, cho nên
Tưởng Văn Kiệt cũng khôngdám nói.
“Cậu nói xem, có phải tôi không biết cách làm bố hay không?” Chu Xung vứt điếu thuốc đã hút hết đi, lại châm một điếu khác.
Tưởng Văn Kiệt đã kể cho hắn nghe về việc có một người phụ nữ đến tìm Chu Tự
Hằng, cũng vì chuyện đó nên hắn mới biết là trường Chu Tự Hằng có mở
cuộc họp phụ huynh, lúc đó hắn còn đang ở trong công ty, bận rộn xử
lý một đống văn kiện.
Minh Đại Xuyên yên lặng nhìn hắn một lúc,
gật đầu đáp: “Đúng vậy.” hắn thở dài, nói tiếp: “Chu Tự Hằng
nhà anh là một đứa trẻ hiểu chuyện, gặp phải chuyện như vậy, cùng
lắm thì nó sẽ giận anh mộtthời gian rồi thôi ấy mà.”
Minh Đại Xuyên chỉ dùng ba từ đơn giản “Chuyện như vậy” để hình dung lại chuyện xảy ra hôm Thanh Minh.
hắn và Chu Xung quen nhau đã lâu, nhiều khi Chu Xung cũng hay tâm sự với hắn.
“Những lần anh đi làm, đi công tác, ở nhà chỉ có một mình Chu Tự Hằng, chuyện
khiến nó vui nhất là mỗi sáng được đến trường học với Tiểu Nguyệt Lượng, vì lúc ấy sẽ có người chơi với nó, chuyện nó mong đợi nhất mỗi ngày là
được bố đến đón lúc tan học, tôi nhìn mà thấy thương lắm.” Minh Đại
Xuyên cười nói, có đôi khi hắn cảm thấy Chu Tự Hằng rất phiền, nhưng
trong lòng thì vẫn rất yêu quý cậu bé, “Con của anh ấy à, đừng thấy vẻ
ngoài nó thường kiêu ngạo mà lầm, thực ra nó là một đứa trẻ cực kỳ nhạy
cảm và yếu đuối.”
Chu Xung tính khí cục cằn, lăn lộn bôn ba nhiều nơi nhưng vẫn không học được cách hiểu tâm tư người khác, đầu óc hầu
như chỉ dành cho việc cạnh tranh công việc chứ không hề biết cách quan
tâm đến suy nghĩ của con trai.
Nghe Minh Đại Xuyên đánh giá, Chu Xung chỉ buồn rầu hút thuốc.
Cuộc thi kết thúc, học sinh chạy ào ra bên ngoài, Minh Nguyệt hiển nhiên rất vui vẻ, cô bé chạy nhanh tới như một con ong nhỏ, đến trước mặt Minh
Đại Xuyên nói: “Con chào bố, con chào chú Chu.” Lại quay lại vẫy vẫy
tay: “anh Chu Chu, bố của anh ở đây này.”
Minh Đại Xuyên thấy cô bé cười mà lòng ấm áp, vuốt tóc con gái rồi mở cửa xe cho con.
Chu Tự Hằng đi tới, hình như có chút ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy Chu
Xung thì bỗng đứng im tại chỗ, một lúc sau mới tự mở cửa xe rồi ngồi
vào.
Sắc mặt cậu không được tốt lắm, mái tóc rủ xuống, Chu Xung sốc lại tinh thần, vui vẻ nói: “Chào con trai!”
Chu Tự Hằng không đáp, chỉ ngẩng lên nhìn Chu Xung thật lâu, sau đó lại cúi đầu.
“Đầu tiên bố sẽ đưa con về nhà để cất cặp sách đã, rồi tối hai bố con
mình sẽ đi ra ngoài ăn những món con thích, hai ngày nữa con
thích đi đâu cứ việc chọn, bố sẽ đưa con đi chơi…” Chu Xung dường
như không cảm nhận được sự lạnh nhạt của con trai, cứ hồ hởi nói,
nhưng không khí nặng nề trong xe thìkhông thể áp chế nổi.
Xuống
xe, Chu Tự Hằng nghe thấy tiếng cười nói truyền tới từ trong nhà họ
Minh, tiếng Minh Nguyệt ngọt ngào kể chuyện, Minh Đại Xuyên và Giang
Song Lý vui vẻ đáp lời.
Chu Xung cầm cặp sách cho con, lại xoa
đầu con nói: “Nghe chừng Tiểu Nguyệt Lượng lần này thi tốt đây.” hắn lại đắc ý nói tiếp: “Nhưng mà con trai bố mới là nhất, tiểu tổ tông,
con nói…”
hắn còn chưa nói hết câu thì Chu Tự Hằng đã ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Con nộp giấy trắng.”
Trong phòng khách rộng lớn, vào giờ khắc này, bỗng yên tĩnh một cách lạ
thường, một giọt nước rơi xuống mái hiên cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Cổ Chu Xung giống như đang bị người ta bóp nghẹn, hắn cố gắng trấn tĩnh, nói: “Con nói lại lần nữa bố nghe.”
“Con nộp giấy trắng.” Chu Tự Hằng vẫn lạnh lùng nhìn hắn như cũ, lặp lại một lần nữa.
“Phịch -!” Chiếc cặp sách rơi xuống đất, nền đá cẩm thạch trong suốt phản
chiếu lại bóng người, Chu Xung dường như còn cảm thấy cơ thể
mình đang đung đưa.
Chu Tự Hằng thì lại đứng nghiêm không nhúc nhích, giống như một cái cây tùy ý để cho mưa rơi gió thổi.
“Tại sao lại nộp giấy trắng?! Con có biết là con đang làm cái gì không hả?!” Chu Xung dùng sự nhẫn nại cuối cùng để hỏi.
“Con thích nộp thì nộp thôi.” Chu Tự Hằng thờ ơ đáp, “Dù sao thì bố cũng có
thèm quan tâm đến chuyện con thi thế nào đâu, đúng chứ?”
một câu
giải thích hời hợt của con trai đã khiến Chu Xung tức giận: “Sao bố
lại không quan tâm chứ! Sao có thể không quan tâm được! Mẹ nó chứ, bố
mày là người quan tâm nhất đến chuyện này đấy biết không?!” hắn hít
sâu một hơi rồi nói tiếp: “Chu Tự Hằng, con mới mấy tuổi hả?!
Con không cần tương lai nữa sao?! không muốn học tiếp nữa hả?! Bố ở bên
ngoài lăn lộn vất vả kiếm tiền là vì cái gì!!! Còn không phải vì muốn
cho con đi học để có một tương lai tốt đẹp hay sao?!!! Vậy mà con lại
dùng một tờ giấy trắng để báo đáp bố!”
Chu Tự Hằng không phản bác, cậu chỉ yên lặng nhìn Chu Xung, nhưng các ngón tay thì chậm rãi co lại rồi cuộn thành nắm đấm.
sự trầm mặc của con trai làm sự tức giận của Chu Xung lên tới đỉnh điểm, mấy
tháng qua hắn đã quá mệt mỏi, cơn giận dường như bị bộc phát hết trong
lần này, hắn nắm lấy bờ vai gầy gò của con trai, nói: “Con có
biết không, bố mong con học thật giỏi, mong con thi đỗ đại học, mọi thứ
bố đã chuẩn bị hết cho con rồi.Con phải được học trong một trường cấp
hai tốt nhất, trường cấp ba tốt nhất, đến khi con lớn, bố cũng sẽ giúp
con vào được trường đại học tốt nhất luôn, con đi học ở đâu, bố liền mở
công ty ở chỗ ấy.Dù cho bố không có tiền đi chăng nữa, thì có phải đập
nồi bán sắt bố cũng sẽ tạo điều kiện cho con được ăn học tử tế!”
“Trước đây bố không được đi học, con có biết không, bố hâm mộ những đứa trẻ
được đi học biết bao! Con có biết không, bố không có tri thức, cho nên
lăn lộn trong xã hội cũng khó khăn hơn nhiều.Lúc bố mới mở công ty, có
rất nhiều kẻ đã lợi dụng chuyện bố không có học vấn để chơi xấu bố,
bố đã phải bồi thường thiệt hại không biết bao nhiêu tiền, cũng
gặp không biết bao nhiêu gian khổ thì mới có được ngày hôm nay!”
“Hi vọng duy nhất của bố chính là con trai bố phải học thật giỏi, vậy mà…”
Chu Tự Hằng bị hắn lay mạnh người, dường như phải gào lên nói: “Vậy mà
con lại nộp giấy trắng! Nộp giấy trắng! Con làm vậy thì hại đến ai, chỉ
tự hại chính bản thân mình thôi! Học tiểu học xong là muốn bỏ học
phải không? Được, vậy con cứ giống như bố năm ấy đi, vào trong núi đào
đất tìm thức ăn, lội sông bắt từng con cá, đến công trường vác gạch tự
nuôi sống bản thân đi! Con nói bố không thèm quan tâm đến con ư? Bố có
chỗ nào không quan tâm đến con chứ? Bố nuôi con khôn lớn, dứt ruột dứt
gan vì con, dành cho con những thứ tốt đẹp nhất trên đời, có cái gì tốt
cũng đều giữ lại cho con hết!”
nói xong, hắn không chịu đựng nổi
nữa, hai chân quỳ rạp xuống đất, nắm chặt bả vai Chu Tự Hằng, hai mắt đỏ hoe nhìn con, khàn giọng nói: “Chu Xung tôi vất vả nuôi con khôn lớn,
vậy mà cuối cùng nó lại không hiểu chuyện như thế này đây!”
“Vậy
cứ coi như ông không có đứa con trai này đi!” Chu Tự Hằng nhìn thẳng vào bố, mọi tâm tư chất chứa trong hai tháng nay đều bộc lộ ra hết, “Ông có tình nhân bên ngoài sẵn sàng ở bên ông mỗi tối đó, ông đi tìm người
ta đi! Để người ta sinh cho ông một đứa con trai ngoan ngoãn khác, rồi
ông có thể cho đứa con trai ấy học ở những trường tốt nhất, còn tôi chỉ
là một đứa hư hỏng, ông nên vứt bỏ tôi đi, rồi một lần nữa nuôi
dạy một đứa con trai khác!”
Chu Tự Hằng nói xong liền cắn chặt
môi, gần như sắp bật ra máu, có đau đớn như vậy mới khiến cậu không thể
chảy nước mắt, cứ thế mở to mắt nhìn Chu Xung.
Chu Xung tức giận
giơ tay lên thật cao, nhưng thấy sự tức giận đang hiện rõ trên đôi mắt
của con trai, hắn lại không nỡ xuống tay, cuối cùng bất lực buông thõng
tay xuống.
Điều này khiến cho Chu Tự Hằng không thể tin được, cậu mở to mắt ra nhìn, từ bé đến giờ Chu Xung chưa từng đánh cậu bao giờ,
thế mà vừa rồi, bố lại có ý định muốn tát cậu một cái.
sự hi vọng mong manh của Chu Tự Hằng lập tức tan biến, người mà cậu luôn lệ thuộc
và sùng bái, có lẽ cũng chẳng hề yêu thương gì cậu cả.
Chu Tự
Hằng dùng sức đẩy Chu Xung ra, lại nhìn hắn một lúc nữa rồi mới quay
người chạy lên lầu, khóa chặt cửa phòng lại, một mình liếm láp vết
thương.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh, Chu Xung ngã ngồi xuống sàn, hai tay run rẩy, móc hộp thuốc lá trong túi áo ra, hắn cầm điếu
thuốc lên, lại thấy trên tay có nước, chính là giọt nước mắt của Chu Tự
Hằng khi nãy lúc chạy đi đã rơi vào.
Chu Xung vứt điếu thuốc đi, mệt mỏi vò tóc, cuối cùng vùi đầu
thật sâu vào đầu gối.
*
Buổi tối hôm sau, Chu Xung cầm một chai rượu sang nhà Minh Đại Xuyên.
Minh Nguyệt chạy ra mở cửa, cô bé cười tươi chào Chu Xung, sau đó lại ngó ra phía sau, hỏi: “anh Chu Chu không đến cùng chú ạ?”
Chu Xung khổ sở cười, xoa đầu cô bé, không nói gì.
Nhà họ Minh đã ăn xong cơm tối, Giang Song Lý đã ra khỏi nhà một tiếng
trước, cô đến trường đại học để dạy môn tự chọn “Con người và phong cách nước anh”, một môn học rất được các sinh viên hoan nghênh.
Minh
Đại Xuyên ra chào đón, thấy Chu Xung cầm theo chai rượu thì có hơi ngạc
nhiên, một lúc sau hắnbảo Minh Nguyệt vào phòng tập nhảy để luyện tập.
Chu Xung ngồi vào quầy bar trong nhà họ Minh, hắn mở chai rượu ra, sau đó
bật cười, nụ cười trông rất khó coi, Minh Đại Xuyên nói: “Đừng cười
nữa, nói đi, có chuyện gì?”
Chu Xung uống cạn một ly, hơi cay lan tràn trong lồng ngực, một lúc sau, hắn lại rót thêm một ly, nói: “Con
tôi, nó nộp giấy trắng.”
Minh Đại Xuyên nhấp một ngụm rượu, yên lặng nghe Chu Xung nói chuyện.
“Cậu nói xem, sao nó lại nộp giấy trắng chứ?” Chu Xung xoa mặt, hai mắt đỏ hoe, “Tôi…”
hắn nhắm chặt hai mắt nói: “Nếu hôm nay nó không nói với tôi là nó không cần làm con của tôi nữa, thìtôi sẽ không bao giờ biết thì ra nó lại hận tôi đến như vậy.”
Chu Xung thật sự không thể tiếp nhận được chuyện này.
Chu Tự Hằng trưa hôm nay vẫn không chịu ra ăn cơm, mà hắn cũng không ăn,
bây giờ uống rượu mạnh vào lại càng cảm thấy xót ruột: “Tôi nói cái này
cũng không sợ cậu chê cười, Minh Đại Xuyên, tôi thật sựhâm mộ những
người có tri thức như vợ chồng cậu.” hắn cười nói, “Cậu cũng biết là
tôi không học hết phổ thông, cả Nam Thành đều nói là tôi không thích học đúng không? Mẹ nó chứ, làm gì có chuyện tôi không muốn đi học! Tôi chỉ
có một mình, phải tự lên núi kiếm ăn, xuống sông làm thuê, thời gian đâu mà học nữa.”
“Nhưng tôi đã có Chu Tự Hằng, ngay từ đầu
tôi đã nghĩ, rằng ông đây nhất định sẽ nuôi dạy đứa con trai
này thật tốt.Tôi không muốn nó phải sống một cuộc sống khổ sở như mình
ngày xưa nữa, mỗi ngày cứ nhảy lên nhảy xuống tàu, sợ bị người ta bắt
được, có tí tiền thì đi làm ăn buôn bán.Tôi không muốn nó giống tôi, mở
quán ăn đêm, mở quán bar, kiếm ra những đồng tiền phức tạp đó,
cậu nói xem, tôi đãlàm sai chỗ nào?” hắn lại châm một điếu
thuốc, nói tiếp: “Hồi nhỏ thằng bé đáng yêu như vậy, lại ngoan nữa, sao
lớn lên lại biến thành như vậy chứ?”
Minh Đại Xuyên nhìn Chu Xung che mặt khóc, thở dài nói: “Chuyện xảy ra hôm Thanh Minh, anh đã giải thích với thằng bé thế nào?”
Chu Xung im lặng không đáp.
“Có phải anh không hề nói gì với Chu Tự Hằng đúng không?” Minh Đại Xuyên lại nói.
“Tôi…” Chu Xung vò đầu, “Tôi biết phải nói với nó thế nào đây!”
Minh Đại Xuyên nghiêm mặt nói: “sự thật thế nào thì nói thế ấy! Chu Xung,
con của anh không còn nhỏnữa, nó rất thông minh và học giỏi như anh mong muốn, cho nên cũng rất hiểu chuyện.” hắn nhấp mộtngụm rượu, bởi vì quá
cay nên khẽ cau mày: “Có thể Chu Tự Hằng hiểu lầm rằng dạo này anh bận
rộn cũng là vì đi cặp bồ ở bên ngoài đấy.”
“Dạo gần đây tôi
có đi gặp mấy người phụ nữ nhưng đều chỉ là xã giao thôi! Cậu cũng biết
hoàn cảnh khi ấy của tôi rồi đó!” Chu Xung thở dốc, hút một hơi
thuốc thật sâu.
“Nhưng con trai anh không biết.” Minh Đại
Xuyên nói, “anh có nói với nó không? nói trong khoảng thời gian
này anh phải đi xã giao nhiều ấy?”
“Chuyện xã giao công việc tôi
tự gánh là đủ rồi, nói cho nó nó lại lo lắng.Để con phải mệt tâm suy
nghĩ cùng mình thì tôi còn xứng làm một thằng đàn ông nữa hay không?!”
Chu Xung nói năng rất khí thế, nhưng thấy Minh Đại Xuyên đang nhìn
mình, hắn lại nhỏ giọng nói tiếp: “Chủ yếu cũng là vì nó sắp phải thi,
tôi định chờ khi nào nó thi xong, chuyện công việc ổn định rồi thì mới
nghiêm túc giải thích với nó về chuyện hôm Thanh Minh kia.”
Tưởng Văn Kiệt cũng đã khuyên hắn nên giải thích sớm, nhưng hắn lại tự có suy tính riêng, hắn chỉ không muốn con trai thấy hắn là một người bố vô
dụng, hắn muốn con trai thấy rằng bố nó có thể giải quyết được mọi khó
khăn, chứ không phải là một người bố bị dồn vào cảnh khốn khó bất lực.
Hình tượng của một người cha vĩ đại.
“Nếu anh chịu nói sớm hơn thì đã không có ngày hôm nay rồi.” Minh Đại Xuyên cảm khái, “Chu Tự Hằng giờ đã phản nghịch rồi, tôi cũng không thể giúp gì được
cho anh cả, chỉ đành phải chờ chính con trai anh tự nghĩ thông thôi.”
Minh Đại Xuyên và Chu Xung lại cụng ly, ngồi rót rượu cho nhau.
Chu Xung không say, sau bao năm tửu lượng của hắn trở nên rất tốt, nhưng
lúc này hắn lại rất muốn say, cứ nói mãi không thôi: “rõ ràng
hồi nhỏ nó không như vậy mà, sao đột nhiên lại thay đổi rồi…Sao lại thay đổi chứ…”
hắn thầm nghĩ, thời tiết đang nóng dần, chim yến cũng bay về rồi, mà sao lòng của con trai vẫn chưa thể ấm lên?
Minh Đại Xuyên vỗ vai hắn, nhớ lại nhiều năm trước, Chu Xung bế con trai
ngồi lên vai mình chơi trò cưỡi ngựa, một lớn một nhỏ đều cười rất tươi.
Minh Đại Xuyên quay đầu, phát hiện Minh Nguyệt đang đứng ở ngoài nghe lén hai người nói chuyện.
Minh Nguyệt bị bố phát hiện, chân tay luống cuống, cúi đầu nhìn mũi
chân, đi tới nhận sai lầm: “Bố, không phải con cố ý đâu, con chỉ muốn
nhìn xem anh Chu Chu có đi cùng sang đây không thôi.”
Minh Đại Xuyên gật đầu, cười véo nhẹ mặt cô bé.
Nhận được sự tha thứ của bố, Minh Nguyệt quay sang nhìn Chu Xung có vẻ
như đang say, lúc này nằm gục ở quầy bar, hỏi: “Bố ơi, có phải anh Chu
Chu và chú Chu Xung đang cãi nhau to không ạ?” cô bé vừa nghe thấy việc
Chu Tự Hằng nộp giấy trắng thì rất bàng hoàng.
“Đúng vậy.” Minh
Đại Xuyên cất ly rượu đi, lại mở cửa sổ ra, không muốn con gái phải ngửi mùi khói thuốc và rượu, “Mâu thuẫn rất khó giải quyết đấy.”
“Nếu là con thì con nhất định sẽ không cãi nhau với bố đâu, con sẽ kể hết
những điều không vui trong lòng mình cho bố nghe.” Minh Nguyệt hôn Minh
Đại Xuyên một cái, “Bố ơi, sau này bố đừng vì con mà buồn nhé, nhìn chú
Chu buồn đến gầy cả người đi kìa.”
Minh Đại Xuyên ôm Minh Nguyệt, dán sát mặt vào mặt cô bé, nhẹ nhàng đáp lại.
Chu Xung vẫn nằm gục ở quầy bar, nhưng lại âm thầm rơi nước mắt.
Lúc ở trên núi tuyết không có thức ăn, hắn không khóc.Lúc nhảy xuống xe lửa bị gãy xương, đau đớn vô cùng, hắn không khóc.Khi sự nghiệp bị người ta cản trở, hắn cũng không khóc.
Nhưng hôm nay, hắn lại mệt mỏi đến phát khóc.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy thấm thía một câu nói – “Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chẳng qua là chưa động đến nỗi đau mà thôi.”
“Tại sao lại đột ngột thay đổi như vậy? Con trai tôi tại sao lại thay đổi như vậy chứ…”
*
Chu Xung đã say khướt, nằm im không nhúc nhích ở nhà họ Minh.
Minh Nguyệt không ngủ được, cô bé rón rén mở cửa đi sang nhà họ Chu, cô giúp việc ra mở cửa, thấy Minh Nguyệt thì lập tức chạy ngay vào bếp
cầm một bát thức ăn nóng hổi đưa cho cô bé.
Minh Nguyệt cầm bát
thức ăn đến gõ cửa phòng Chu Tự Hằng, không thấy Chu Tự Hằng trả lời,
chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân.
“anh Chu Chu…”
“anh Chu Chu…”
không ai đáp lại.
Nhưng Minh Nguyệt biết Chu Tự Hằng ở bên trong, đang nghe cô bé nói.
Minh Nguyệt đứng yên thật lâu, đầu dựa vào cửa, nghĩ mãi mới nói: “Bố
em nói, nếu bị ai đó làm tổn thương thì cũng có rất nhiều cách trả thù,
mà cách ngu ngốc nhất chính là tự làm hại đến mình.”
“Kì thi này
em đã rất cố gắng rất cố gắng, em nghĩ nhất định anh sẽ vào học
ở một trường cấp hai tốt nhất ở Nam Thành, mà em thì không muốn xa anh.” Minh Nguyệt nghĩ lại lúc chiều thi xong mình đã vui vẻ thế nào, vậy mà
bây giờ lại chỉ thấy mất mát.
“Em sợ sau này chúng mình sẽ không được ngồi cùng bàn với nhau nữa…” cô bé dựa vào cửa, nghẹn ngào nói.
Chu Tự Hằng đứng trong phòng, từ sau khi nộp giấy trắng, đây là lần đầu
tiên cậu cảm thấy hối hận, cậu dựa lưng vào cửa, lặng lẽ rơi nước mắt.
Tháng chín, vào đợt nhập học của trường Nhất Trung, Chu Xung đã ủng hộ nhà
trường một dàn máy tính mới, để Chu Tự Hằng có cơ hội được vào học ở
trường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com