Ban đêm trời tối đen như mực, chiếc đèn đường cuối cùng trong công viên Tử Kinh cũng đã tắt sau mười hai giờ.
Vậy mà trong phòng kí túc của Chu Tự Hằng vẫn chưa có ai ngủ, chỉ ngồi xuất thần trên chiếc giường của mình.
Bí mật của Tiết Nguyên Câu thật sự rất gây sốc đối với những cậu học sinh
đơn thuần, Chung Thần và Sầm Gia Niên dường như mất đi suy nghĩ, cứ ấp
úng há mồm mà không nói thêm được gì.
“Vậy sau này cậu định thế nào?” Yên lặng hồi lâu, Chu Tự Hằng bây giờ mới lên tiếng.
Trong kí túc cũng không bật đèn, giọng của Chu Tự Hằng lại rất bình tĩnh,
Tiết Nguyên Câu chỉ có thể mượn ánh trăng để quan sát sắc mặt của Chu Tự Hằng, cậu không biết ý tứ trong câu hỏi kia là gì, cũng không biết bây
giờ cách nhìn về cậu của Chu Tự Hằng đã thay đổi như thế nào.
Tiết Nguyên Câu đưa tay chà mặt, hít thở sâu mấy cái rồi mới khổ sở nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
Đây là đáp án duy nhất mà Tiết Nguyên Câu có thể đưa ra.
“Cậu cứ bình tĩnh mà suy nghĩ.” Chu Tự Hằng lại nói, giọng điệu vừa chân thành lại vừa mang theo sựkhích lệ.
Gió từ ban công thổi vào làm Tiết Nguyên Câu thấy hơi lạnh, không tự chủ
được mà kéo chăn quấn lên người, vì muốn ấm hơn một chút, cậu lại ôm lấy hai chân, cằm chống vào đầu gối.
Chu Tự Hằng ngồi ngay đối diện
cậu, tuy đang dựa vào tường, nhưng khí chất vẫn không bị suy giảm, sống
dưới cùng một mái nhà, nhưng giữa người với người vẫn tồn tại sự khác
biệt, ví dụ như cậu và Chu Tự Hằng.
Dù là ở đâu thì Chu Tự Hằng
vẫn là một viên ngọc đẹp tỏa sáng rực rỡ, cậu ấy không chỉ có ngoại hình đẹp, mà còn có một nhân cách cao thượng, lúc này trong kí túc chỉ còn
mỗi Chu Tự Hằng là bình tĩnh nói chuyện với Tiết Nguyên Câu cậu, tư thái và nét mặt lại không hề có vẻ gì là làm bộ làm tịch.
“Nhưng
tôi không nghĩ được.” Tiết Nguyên Câu rầu rĩ nói, “Nghe thầy giáo giảng
bài mà tôi không hiểu nổi lấy một chữ, điểm thi tốt nghiệp của
tôi không hề cao, cũng không có năng khiếu gì khác cả, tôi không giống
cậu, có được thành công về cả việc học lẫn việc yêu.”
Chu Tự Hằng xuyên qua bóng tối nhìn nét mặt của Tiết Nguyên Câu hồi lâu, mím môi không nói.
Cậu và cậu ta đã từng rất giống nhau.
Nhưng so với Tiết Nguyên Câu thì cậu may mắn hơn rất nhiều.
Chu Tự Hằng mở di động ra, đọc tin nhắn của Chu Xung và Minh Nguyệt, cuối cùng nằm xuống gối đầu lên cánh tay mà ngủ.
Đêm nay cậu đã mơ một giấc mơ dài, dường như cuộc sống trong hai mươi năm
qua của cậu đã được tái hiện lại một cách đầy đủ trong giấc mơ ấy vậy,
Minh Nguyệt nở nụ cười tươi như hoa, hai mắt cong lại như vầng trăng.
Có thể vì tâm ý tương thông, hoặc cũng có thể là Minh Nguyệt cảm nhận được nỗi nhớ nhung của cậu trong giấc mơ, cho nên buổi trưa hôm
sau cô đã lại xuất hiện ngay trước mắt cậu.
Cuối tháng chín, buổi sáng trời lạnh, nhưng đến trưa thì lại rất nóng, Minh Nguyệt
mặc một cái váy thêu hình hoa bồ công anh, tươi cười vui vẻ đứng ở cổng
công viên Tử Kinh.
cô không đến tay không mà cầm theo một túi đầy sách, dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Em nghe nói là anh muốn tham gia vào đội tuyển thi đấu giải ACM năm nay,
nên em mua cho anh mấy cuốn sách tham khảo này.” Minh Nguyệt nói,
“Em không hiểu lắm về mấy cái này, nên đã nhờ Mạnh Bồng Bồng giới
thiệu.” cô hơi đỏ mặt, ngượng ngùng cười.
Chu Tự Hằng nghiêng đầu nhìn Minh Nguyệt, một tay cầm lấy túi sách, một tay ôm cô vào lòng.
“Có cả hai cuốn ‘Thái độ lập trình’ và ‘Hướng dẫn quy tắc mã hóa C++’ đấy,
em nhìn thấy nó ở hiệu sách.” Minh Nguyệt dựa sát vào cậu một cách rất
tự nhiên.Ngữ khí của cô xen lẫn một chút tự hào, Chu Tự Hằng lập tức khen ngợi: “Em giỏi lắm.”
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại dễ nghe hơn bất kì câu nói nào khác,
Minh Nguyệt ôm lấy hai gò má, hai mắt
tràn ngập nụ cười, cũng khen ngược lại Chu Tự Hằng: “anh giỏi hơn, em nghe bảo cuộc thi này rất khó.”
cô cảm thấy Chu Tự Hằng cực kì cực kì giỏi.
Trong mắt cô toát ra sự hâm mộ, Chu Tự Hằng cảm thấy rất thỏa mãn, nhưng vẫn
thành thật nói với cô: “Chỉ mới sơ tuyển thôi, chưa chắc đã được nhận.”
Sau khi tan học, các sinh viên đi ra ngoài, nóichuyện với nhau toàn bằng các từ ngữ chuyên ngành, trong ánh mắt ai cũng tràn đầy sự tự tin.Chu
Tự Hằng vuốt ve bả vai Minh Nguyệt, nói: “Sinh viên năm hai sẽ có nhiều
kinh nghiệm hơn anh.”
Minh Nguyệt nghe xong thì hiểu ngay,
nhưng cô đáp lại rất nhanh: “Em lại cho rằng quá trình quan trọng hơn.”
Ngụ ý là cô không để ý đến việc Chu Tự Hằng có nhận được kết quả tốt
hay không, cô luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng và kì vọng vào Chu Tự Hằng, lúc nào cũng sẵn sàng động viên và khích lệ tinh thần cậu.
“không thể phụ lòng em đã mua sách cho anh được.” Chu Tự Hằng lắc túi sách trong tay, “anh nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Sau khi tìm kiếm mấy lần, Chu Tự Hằng cũng biết là mấy cuốn sách này rất
khó mua, lên thư viện cũng phải đặt trước rất lâu mới mượn được.
Cậu đoán là Minh Nguyệt đã phải mất rất nhiều thời gian để tìm, thậm chí
còn phải đi hết mấy cửa hàng mới mua được, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ
hiểu là tấm lòng của cô dành cho cậu lớn đến mức nào, Chu Tự
Hằng không hỏi cô về quá trình, chỉ âm thầm đưa ra quyết định trong
lòng.
Ngày mai là sinh nhật của Minh Nguyệt, cho nên chiều hôm nay Chu Tự Hằng dẫn cô ra ngoài xem phim.
Tuy chỉ là một bộ phim tình cảm với nội dung quen thuộc, nhưng Minh Nguyệt vẫn thấy rất hay.
Chu Tự Hằng thì lại không đặt tâm tư vào bộ phim, nhìn lên phía trước, cậu thấy có một cặp đôi đanghôn nhau.
“anh đang nhìn gì thế?” Minh Nguyệt nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Chu Tự Hằng thành thật khai báo: “Nhìn người ta hôn nhau.”
Về phần tại sao cậu lại nhìn, hơn nữa còn nhìn rất chăm chú, nguyên nhân không cần nói cũng biết.
Tay Minh Nguyệt bị Chu Tự Hằng nắm rất chặt, mười ngón tay đan vào
nhau, cô cúi thấp đầu, hơi chần chừ nhưng vẫn can đảm hỏi: “Vậy anh nghĩ sao?”
“anh nghĩ…” Chu Tự Hằng ghé sát vào cô, hỏi: “Có thể chứ?”
Trong rạp rất tối, nhưng ánh mắt của cậu lại sáng rực, có thể nhìn ra được là cậu đang rất mong đợi.
Tuy tâm trạng vô cùng nóng lòng và hồi hộp, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời từ Minh Nguyệt.
“thật ra thì em cũng muốn.” Minh Nguyệt giữ chặt cổ Chu Tự Hằng, ngẩng đầu hôn cậu một cái.
---
thì ra cậu Tiết là đi cửa sau vào, có thể nói cậu ấy chính là tương lai của
Chu Chu nếu như Chu Chu không tỉnh ngộ sớm Nhưng thay đổi bây giờ liệu
có còn quá muộn với Tiết Nguyên Câu không nhỉ
Ôi bé Nguyệt, lâu rồi không gặp, bé vẫn bạo dạn như ngày nào ))
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com