Minh Nguyệt khó có khi gạt bỏ được sự ngượng ngùng, chủ động thân mật
với Chu Tự Hằng, nhưng có lẽ vì ánh sáng trong rạp quá tối, cô lại nhắm
chặt hai mắt, cho nên mới hôn trúng mũi Chu Tự Hằng chứ không phải là
môi.
Sống mũi Chu Tự Hằng rất cao, điểm này được di truyền từ Chu Xung, lúc này chóp mũi bỗng trở nên ướt át, khiến Chu Tự Hằng bật cười
thành tiếng.
“Hôn nhầm chỗ rồi.” Cậu nói, sau đó còn nghịch ngợm cọ mũi vào gương mặt mịn màng của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó sai sai, nghe Chu Tự Hằng nói thì mới mở
mắt ra, dáng vẻ ngây ngốc một lúc rồi hai má mới dần ửng hồng lên, vì
xấu hổ nên cô lập tức lui về sau một chút.
Nhưng Chu Tự Hằng
lại không cho cô có cơ hội trốn thoát, cậu nghiêng người tiến sát
vào cô, cánh tay quàng lên lưng ghế cô ngồi, nghiêm túc thương lượng:
“Em hôn lại lần nữa đi, anh sẽ ngồi yên khôngnhúc nhích.” Giọng của cậu
vừa nhỏ vừa khàn, khẽ phả hơi vào tai cô.
Rạp chiếu phim như có
giao hẹn trước với Chu Tự Hằng vậy, cảnh phim lúc này cũng trở nên vô
cùng mập mờ, trong tiếng nhạc du dương, nam nữ chính ôm hôn nhau trong
màn mưa, góc quay cực kì đẹp.
“Em không hôn nữa có được không?” Minh Nguyệt không dám nhìn lên màn ảnh, đành cúi đầu nhìn váy mình.
cô cho rằng mình cư xử như vậy không được hay cho lắm, giống như đang muốn lật lọng vậy, cho nên trong lòng ngoài cảm giác xấu hổ ra thì còn có phần
chột dạ nữa.
“Cũng được.” Chu Tự Hằng cực kì bao dung, nhưng lại
bổ sung thêm, “Nhưng nếu em không hôn anhthì anh sẽ buồn lắm đó.” Vì để
chứng minh lời mình nói là thật, cậu còn nghiêm túc gật đầu một cái.
Nghe cậu nói thế, Minh Nguyệt càng cảm thấy áy náy hơn, cho nên lại một lần nữa nhắm mắt lại, chu đôi môi đỏ mọng về phía cậu.
Sau khi cô nhắm mắt, Chu Tự Hằng liền nở nụ cười, cánh
tay đang đặt trên lưng ghế chuyển sang ôm chặt lấy vai cô, cúi xuống
ngậm lấy đôi môi mềm.
Chu Tự Hằng rất thích gần gũi thân mật với
Minh Nguyệt, hưởng thụ cảm giác vành tai tóc mai chạm nhau, cảm xúc khi
môi lưỡi quấn quýt, hơn nữa cậu còn suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể khiến cho Minh Nguyệt cũng cảm thấy thích giống cậu, trên phương
diện học tập thì cậu là một thiên tài với sự nỗ lực không ngừng, bây giờ khi hôn cũng đã biết thay đổi rất nhiều kiểu khác nhau rồi.
Lúc Minh Nguyệt đang thử liếm môi Chu Tự Hằng thì cậu đã lập tức đổi khách làm chủ, hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Lúc này bộ phim đã đi đến hồi kết, hầu như phần lớn khán giả đều đang chăm
chú hướng mắt lên màn ảnh, chỉ có Minh Nguyệt và Chu Tự Hằng ngồi ở ghế
cuối là không còn tâm trạng mà xem phim nữa.
Tóc của Minh Nguyệt
khẽ cọ vào mu bàn tay của Chu Tự Hằng, làm cho cậu hơi nhột, cho nên
thuận thế chuyển vị trí tay ra chỗ khác.
Từ bả vai trượt xuống dưới, vuốt ve phần lưng cô, cuối cùng dừng ở phần móc áo.
Chỉ cần một động tác rất nhanh gọn thôi là cậu sẽ cởi được nút áo sau lưng
Minh Nguyệt, sau đó tay của cậu có thể tiến vào bên trong, chạm vào cặp
thỏ trắng mềm mại mà cậu đã từng được xoa nắn.
Mặc dù cậu vẫn chưa học được tài nghệ của Tiết Nguyên Câu, nhưng ít ra thì cậu cũng đã có trải nghiệm thực tế rồi.
Minh Nguyệt cảm nhận được rất rõ sức nóng của bàn tay Chu Tự Hằng ở sau lưng mình, dù đã có mộtlớp vải ngăn cách, nhưng có lẽ vì bị hôn đến thần hồn điên đảo nên cô không lên tiếng ngăn cản.
Cuối cùng Chu Tự Hằng vẫn quyết định dừng lại.
Tay của cậu dời khỏi người Minh Nguyệt, vén tóc cô ra sau tai rồi nắm chặt tay cô, ra vẻ đứng đắn nhìn lên màn ảnh.
Bộ phim sắp kết thúc, người xem cười rộ lên vì cái kết viên mãn, Chu Tự Hằng cũng cười theo.
Nhưng vì mới làm chút chuyện không đứng đắn nên Minh Nguyệt cảm thấy tiếng
cười của Chu Tự Hằng có ý tứ rất sâu xa, hơn nữa còn làm tim cô đập rất
nhanh, vì muốn hòa hoãn lại bầu không khí mập mờ, cô hỏi: “anh thấy phim này hay không?”
“Đây là bộ phim đầu tiên mà bọn mình cùng nhau xem sau khi đến Bắc Kinh.” Chu Tự Hằng đáp, “Bộ phim này có một cái kết rất đẹp.”
Phim tình yêu theo mô típ cũ, mở đầu vui vẻ, giữa phim hơi buồn, cuối cùng vẫn là happy ending.
Mà Chu Tự Hằng thì thích tất cả những cái gì có kết thúc đẹp.
Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy nửa bên mặt của Chu Tự Hằng bị ánh sáng từ
màn hình chiếu vào, hai mắt cậu đang chăm chú nhìn phía trước, cặp lông
mi rất dài, dáng vẻ như thể đang suy tư, mong đợi và mơ ước về tương
lai.
“Chúng mình cũng sẽ như vậy.” Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
“Đúng, chúng mình cũng sẽ như vậy.” Chu Tự Hằng đáp lời cô, lại cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
Bộ phim kết thúc cũng là lúc trời đang dần tối, đèn đường đã được bật
sáng, sáng sớm mai Minh Đại Xuyên và Giang Song Lý sẽ từ Nam Thành tới
Bắc Kinh để ăn mừng sinh nhật 18 tuổi của con gái, vì muốn Minh Nguyệt
được nghỉ ngơi, Chu Tự Hằng đành đưa cô về trường sớm, mặc dù trong lòng vô cùng luyến tiếc.
Bầu trời bắt đầu xuất hiện những vì sao, cảnh đêm yên tĩnh tựa như mặt hồ.
Thế nhưng tại sân trường học viện múa Bắc Kinh thì lại chẳng hề yên tĩnh chút nào.
Có thể vì là trường nghệ thuật nên các sinh viên cũng cởi mở hơn trong
chuyện tình cảm, bảy giờ tối, dưới kí túc xá nữ được thắp sáng bởi rất
nhiều ngọn nến, những cây nến đỏ được xếp theo vị trí đãđược định sẵn,
lúc châm lửa lên mới nhận ra đó là một hình trái tim.
Rất đông người đứng vây quanh hình trái tim đó, cuồng nhiệt hô hào cổ động rồi vỗ tay không ngừng.
“Chuẩn bị có người tỏ tình đấy.” Minh Nguyệt giải thích với Chu Tự Hằng.
“Chuyện này rất hay gặp à?” Chu Tự Hằng nắm tay cô đi xuyên qua dòng người, thái độ có chút hời hợt.
“Vâng ạ.” Minh Nguyệt gật đầu, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra thái độ của Chu Tự Hằng có phần không đúng nên lập tức bổ sung, “Nhưng không có ai
tỏ tình với em đâu.” cô dùng vẻ mặt nghiêm túc để tỏ rõ lập trường của
mình, “Ai cũng biết là em đã có bạn trai rồi.”
một cậu bạn trai
vô cùng xuất sắc, khiến cho cô ngày ngày phải chạy đến trường Thanh Hoa
để gặp, hơn nữa còn kiên trì đến không biết mệt.
Minh Nguyệt có
gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hoa đào trời sinh, tươi tắn
như ánh mặt
trời, nhưng tính cách của cô thì lại khác hẳn với vẻ ngoài dịu dàng xinh tươi ấy.Chu Tự Hằng tất nhiên biết là Minh Nguyệt không nói dối, nhưng
cậu chắc chắn là có rất nhiều người có tình cảm với cô.
“Có người tỏ tình với em cũng không sao hết.” Chu Tự Hằng khó có khi tỏ ra rộng
lượng như vậy, “Bạn trai em không sợ bị khiêu chiến đâu.”
Chu Tự Hằng nhíu mày, thái độ có chút kiêu căng ngạo mạn, cậu tin là mình có đủ năng lực để giữ được mỹ nhân trong tay mình.
Vừa mới nói xong thì đằng trước vang lên tiếng đàn ghita, xuyên qua đám
đông có thể nhìn thấy mộtcậu sinh viên khôi ngô tuấn tú, mặc sơ mi trắng quần đen, ngồi trong ánh nến ôm một cây đàn ghita trong tay, ngón
tay nhẹ lướt đánh lên những giai điệu dễ nghe.
Cậu ta đánh bài
“Ánh trăng nói hộ lòng tôi”, tư thái cực kì thoải mái phóng khoáng,
trong đám đông truyền đến những tiếng vỗ tay và tiếng hô hào phấn khích, kèm theo cả tiếng các cô gái hét lên chói tai vì ngưỡng mộ.
Người đến xem mỗi lúc một đông.
Sau khi biểu diễn xong, chàng trai đứng lên, hô thật lớn: “Minh Nguyệt, anh thích em, làm bạn gái của anh nhé!”
Tiếp theo đó không ngừng có người hô to tên Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt đứng bên cạnh Chu Tự Hằng, túng quẫn không biết phải làm
sao, cô vừa mới cam đoan là không có ai tỏ tình với mình rồi, giờ lại
thành ra như này, khiến cô vừa ấm ức lại vừa ngạc nhiên.
Rất
nhanh đã có người nhận ra Minh Nguyệt, sau đó mọi người lại bàn tán xôn
xao, mong chờ xem bạn trai của Minh Nguyệt sẽ xử sự như thế nào.
Đám đông chủ động đứng tránh ra để tạo lối đi, ánh nến lập tức chiếu rọi
lên gương mặt Minh Nguyệt, hôm nay cô đi gặp Chu Tự Hằng nên đã cố tình
chọn một cái váy ngắn điệu đà, lúc này dưới màn đêm, Minh Nguyệt tựa
như một mỹ nhân hiếm gặp với vẻ ngoài xinh đẹp, đường cong lả lướt, mái
tóc đen dài cùng làn da trắng như tuyết.
“Em không biết anh ấy.” Minh Nguyệt kéo ống tay áo Chu Tự Hằng.
“anh biết.” Chu Tự Hằng nắm tay Minh Nguyệt, đưa mắt nhìn chàng trai vừa mới tỏ
tình với cô, thái độ từ ôn hòa chuyển sang lạnh lùng.
Cậu mặc áo
đen quần đen, vai rộng chân dài, mái tóc cắt cua nhưng nhìn không hề thô lỗ, ngược lại còn làm nổi bật ngũ quan của cậu, con ngươi đen mà lạnh,
môi mím lại thành một đường thẳng, dáng vẻ cực kì anh tuấn.
“Ánh trăng nói hộ lòng tôi?” Chu Tự Hằng lạnh nhạt nói.
Khí thế của cậu khiến cho người ta cảm thấy bị lấn áp, giọng nói cực kì thờ ơ, dường như không thèm coi đối phương ra gì.
Chàng trai tuấn tú đánh ghita có phần tức giận, ánh mắt rực lửa nhìn Chu Tự
Hằng, sau đó lại nhìn Minh Nguyệt đang được cậu nắm chặt tay, nói: “Tôi
có quyền theo đuổi người mình thích.”
Ngụ ý là muốn công khai theo đuổi Minh Nguyệt, không có ý định lùi bước.
đã từng có một nam sinh cũng theo đuổi Minh Nguyệt, tên là Trần Tu Tề, bị Chu
Tự Hằng đánh cho sưng mặt mũi, lần này, cậu quyết định sẽ cư xử nhã
nhặn một chút.
“Hình như là anh chưa từng chính thức tỏ tình với
em thì phải.” không thèm để ý đến người kia, Chu Tự Hằng quay sang
vuốt nhẹ chóp mũi Minh Nguyệt.
Trong một buổi tối của nhiều năm
về trước, không có hoa tươi và âm nhạc, không có ánh trăng và cảnh đẹp,
thậm chí qua điện thoại, cậu còn tức giận quát Minh Nguyệt nữa.
…
[Sao em không nói lời nào? không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!]
[…Em đang gật đầu.]
…
Minh Nguyệt chớp chớp mắt, rõ ràng cũng đang nhớ lại chuyện cũ, ngượng ngùng cười.
Còn chưa đợi cô nói gì, Chu Tự Hằng đột nhiên buông tay cô ra, xoay
người đi vào trong ánh nến, hơn nữa còn rất tự nhiên giật lấy cây đàn
ghita trong tay cậu con trai kia.
Vẫn là ánh nến vàng ấm áp, vẫn là hình trái tim ở chính giữa, nhưng người tỏ tình đã được thay bằng một người khác.
“Sau đây anh sẽ đàn và hát một bài dành tặng cho người đẹp dưới ánh trăng
của anh.” Chu Tự Hằng đặt tay lên dây đàn, “Ca khúc ‘Đều tại vầng trăng
gây họa’.”
Cậu chăm chú nhìn Minh Nguyệt, giọng nói vô cùng dịu dàng và thâm tình, hai mắt sáng rực như ẩnchứa những vì sao.
---
Đù móe thời sinh viên nhà người ta ) Lãng mạn quá ôi dồi ôi soái ca sơ mi
trắng ôm đàn thắp nến tỏ tình kìa hời ơi ) Cơ mà xin thắp một ngọn nến
để an ủi cho trái tim đã bị tổn thương của cậu con trai ấy, mọe nó chớ
tỏ tình với ai không tỏ lại đi tỏ tình với cái đứa đã có bạn trai hơn
thế nữa là bạn trai nó còn rất là ra gì ) Con bé kia nó chỉ thích sơ mi
đen thôi em ơi không khoái sơ mi trắng đâu ) Khổ thân bày binh bố trận
lãng mạn các kiểu cuối cùng bị nó giật mọe cả đàn chiếm luôn cả sân khấu để tỏ tình )) Nhớ đòi nó trả tiền nến với tiền sân bãi nhé em trai )
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com