Edit: Spring13
Triệu Kim Hạ mở mắt ra chính là chồng tài liệu xếp lộn xộn trên bàn.
Cô cầm lấy tài liệu nằm trên đầu đặt lên bàn rồi lần mò tìm mắt kính đeo vào, cô nhìn rõ ràng buổi sáng ngày hôm nay.
Ngoài cửa sổ sát đất, tòa nhà cao ốc trong thành phố đã được bao phủ bởi ánh mặt trời.
Cô lắc đầu, chậm rãi đứng dậy khom lưng đi về phía phòng tắm.
Cúi đầu làm việc quá lâu, cơ hình thang và cơ lưng kéo căng, cô hơi vặn cổ một chút cũng nghe được tiếng xương cốt va chạm vang lên rõ ràng.
Điện thoại kêu không ngừng, ngay cả tắm rửa cũng không để cô yên.
Triệu Kim Hạ tắm qua loa, từ từ xoay cổ đến phòng khách bắt máy.
Khi cô cầm lên điện thoại thì tiếng chuông đã ngừng, một lát sau có tin nhắn mới gửi tới.
Là Cổ Dụ Thành, nói rằng ông chủ Hạ đích thân tìm tới cửa.
Cô lau mắt kính, từ từ đeo vào, nhìn sang tòa cao ốc ở ngoài cửa sổ sát đất.
Cô đi qua nhìn phía dưới tòa nhà.
Cao thật.
Cao đến mức khiến người ta hưng phấn.
Cô cố ý mua căn hộ nằm ở tầng cao nhất thành phố, cô không thích có bất cứ thứ gì cản trở tầm nhìn của mình, nhưng nào ngờ chưa tới hai năm, nơi vốn trống không trước cửa sổ sát đất bây giờ đã có vật chướng mắt.
Biết thời gian còn sớm thế là cô càng lề mề hơn.
Cùng lúc pha cà phê thuận tiện hoạt động thư giãn gân cốt cứng ngắc.
Cổ Dụ Thành chờ ở dưới lầu hình như không còn kiên nhẫn, anh ta tự đến tầng lầu cao nhất của khu nhà xa hoa này để tìm Triệu Kim Hạ.
Anh ta gõ cửa hồi lâu cũng không ai đáp lại.
Cổ Dụ Thành không nhịn nữa bắt đầu trách mắng ở bên ngoài.
Triệu Kim Hạ thay quần áo xong, uống hết cà phê mới chầm chậm từ bên trong đi ra.
Cô cầm gậy trong tay đứng ở cửa, một tay chống mặt cửa, một tay cầm gậy chọc vào ngực Cổ Dụ Thành, ánh mắt thản nhiên: “Mắng thêm một câu nữa xem?”
Rõ ràng dáng vẻ không tức giận, nhưng Cổ Dụ Thành cảm thấy cây gậy trong tay Triệu Kim Hạ sẽ vung tới cổ mình bất cứ lúc nào.
Anh ta mím môi, cười cười lắc đầu.
Triệu Kim Hạ đi đằng trước Cổ Dụ Thành, cô đi rất chậm.
Chân của Triệu Kim Hạ có vấn đề, cô mang chân giả, thoạt nhìn không cảm thấy gì nhưng rất đau, dựa vào gậy đôi khi có thể giảm đau một ít.
Cổ Dụ Thành không ngại cô chậm, điều anh ta bận tâm chính là cô chẳng hề phản ứng việc mình đợi một tiếng đồng hồ ở dưới lầu.
Quen biết nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không có cách nào quen với việc Triệu Kim Hạ đối xử lạnh nhạt với mình.
Hai người vào thang máy.
Triệu Kim Hạ khom lưng, một phần sức của cơ thể đặt trên cây gậy.
Ánh mắt cô trong trẻo lạnh lùng, nhìn cái bóng trên mặt kính thang máy.
Cổ Dụ Thành cầm di động bấm không ngừng, liếc nhìn Triệu Kim Hạ, nói: “Con trai của ông chủ Hạ ngày bảy tháng sau đến tuổi thành niên.”
Triệu Kim Hạ không nói gì, chỉ là trong con mắt đã đượm sự suy tính.
Thang máy chạy thẳng xuống lầu một.
Cổ Dụ Thành theo bước chân của Triệu Kim Hạ, chậm rãi đi tới trước chiếc xe.
Anh ta mở cửa xe cho Triệu Kim Hạ, cô gập cây gậy lại, ngồi vào ghế lái phụ.
“Nếu ngày bảy tháng sau đến tuổi thành niên…” Triệu Kim Hạ dựa vào lưng ghế, “Nói với ông chủ Hạ, sau ngày bảy tháng sau sửa lại mức phí.”
Cổ Dụ Thành ngẩn người.
Vị thành niên phạm pháp, Triệu Kim Hạ nên ghét loại người này nhất.
Anh ta cũng chưa dám ở trước mặt cô nhắc cụ thể tới chuyện của con trai ông chủ Hạ, tất cả đều để tự cô xem, chỉ là không ngờ Triệu Kim Hạ lại thốt ra những lời này.
“Đúng rồi, mẹ anh nói tìm một trợ lý hằng ngày cho em ——”
“Không cần.” Triệu Kim Hạ chẳng hề do dự ngắt lời Cổ Dụ Thành, “Thay em cảm ơn dì.” Tầm mắt cô nhìn phía trước, cho đến khi xe quẹo ánh mặt trời đối diện cô, cô cảm thấy chói mắt mới nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
Cổ Dụ Thành bất đắc dĩ.
Khi Triệu Kim Hạ vừa bắt đầu sống tại tòa nhà cao như vậy, anh ta còn rất lo lắng, nhưng Triệu Kim Hạ nói: “Em kiếm nhiều tiền như vậy, anh cho rằng tiền em kiếm được là vô dụng sao? Chỗ em ở có an ninh tốt, anh không cần lo lắng.” Triệu Kim Hạ không thích người khác quan tâm mình quá mức, chân cô cũng không thể hoàn toàn không đi được, hơn nữa đầu óc của cô còn tốt hơn người bình thường.
Tới công ty luật, ông chủ Hạ đã uống hết ba tách trà.
Triệu Kim Hạ chống gậy trên mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngày hôm nay.
Tính thời gian, ông chủ Hạ hẳn là đợi hơn ba tiếng đồng hồ, vả lại thời gian hiện tại chưa đến mười giờ, nước trà không nóng lại có điều hòa, ông chủ Hạ toát nhiều mồ hôi như vậy có lẽ sức khỏe có vấn đề.
Triệu Kim Hạ ngồi phía sau bàn làm việc ở trước mặt ông chủ Hạ.
Cổ Dụ Thành muốn hút thuốc, nhưng ngại Triệu Kim Hạ nên không châm lửa chỉ có thể ngậm ở miệng.
Anh ta nhìn ông chủ Hạ, cười khách sáo: “Ông chủ Hạ, hãy nói ra tình huống cụ thể của con trai ông đi.”
Ông chủ Hạ cầm khăn tay thô ráp lau mặt, liếc mắt nhìn người phụ nữ ở bên kia bàn.
Trông cô gầy yếu như vậy, thực sự có thể cứu được con trai của ông ta sao?
Cổ Dụ Thành ngửi mùi thuốc lá, nhìn ông chủ Hạ: “Ông chủ Hạ, thời gian là tiền bạc đó.”
Ông chủ Hạ đành phải bỏ đi ý tưởng trong đầu mình, bắt đầu nói chuyện về đứa con trai.
Dựa vào diễn đạt của Cổ Dụ Thành là: Hạ Văn, vị thành niên, bởi vì xâm phạm nữ sinh mà bị cha mẹ cô gái kiện lên tòa án, vụ kiện kết thúc bên nữ thua kiện, là dùng sơ hở không hoàn thiện về luật của trẻ vị thành niên.
Nhưng khoảng thời gian trước, tỉnh S lần đầu xử phạt vụ án vị thành niên đã khiến Hạ Văn bị tố cáo lần nữa, mà lần này e rằng không thể lợi dụng sơ hở, không riêng gì pháp luật ngay cả dư luận trên mạng cũng như lưỡi dao tấn công hai cha con nhà họ Hạ, không có luật sư nào chịu tiếp nhận vụ án này, ngoại trừ Triệu Kim