Edit: Spring13
Ba ngày sau, vụ án Hạ Văn xâm hại Đỗ Tịnh Di mở phiên tòa.
Một số phóng viên đã bao vây kín mít bên ngoài tòa án.
Triệu Kim Hạ vừa cởi áo choàng luật sư vừa đi ra ngoài, nữ trợ lý ở phía sau theo sát bước chân cô, cùng cô nói chuyện.
Ông chủ Hạ vui mừng nói lời cảm ơn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ quay đầu nhìn, không thấy Cổ Dụ Thành đâu, cô liền đưa áo choàng luật sư cho nữ trợ lý.
Cô xắn lên tay áo sơ mi, lộ ra cổ tay trắng nõn và đồng hồ, thấy ông chủ Hạ vươn tay ra cô không bắt tay chỉ nói: “Cũng mong ông chủ Hạ nhớ gửi khoản còn lại.”
“Đương nhiên, đương nhiên.” Khi ông chủ Hạ cười, cơ mặt cũng giương lên.
Triệu Kim Hạ xoay người, nhìn phóng viên bên ngoài tòa án, khi cô chống gậy muốn ra ngoài thì người đàn ông từ bên trong xông ra gọi tên Triệu Kim Hạ.
Cô còn chưa kịp phản ứng, ông Đỗ tức giận túm lấy vạt áo của cô, giận đến đỏ mắt, ông ta mắng chửi Triệu Kim Hạ không có tính người vấy bẩn sự trong sạch của con gái ông ta.
“Cô cũng là phụ nữ! Sao cô có thể vu khống một đứa con gái bị tổn hại hả?!”
Triệu Kim Hạ ngửa đầu ra sau, cô hờ hững nhìn chằm chằm người cha nổi nóng này.
Một người cha bị đứa con gái ruột lừa dối mà thôi.
Bên ngoài tòa án nghe được động tĩnh bên trong, thế là chen chúc tiến vào vây kín ở cửa tòa án.
—— vô số ống kính quay tới khuôn mặt Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt kia lộ ra vẻ hờ hững và bình tĩnh cực độ.
Cô một người phụ nữ yếu ớt chẳng hề có chút sợ sệt.
Các phóng viên đưa ống kính quay về phía Triệu Kim Hạ thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Bảo vệ vây quanh định kéo ra ông Đỗ, nào ngờ ông ta dứt khoát bóp cổ Triệu Kim Hạ.
Ánh mắt cô trầm xuống, nắm chặt cây gậy trong tay.
Ông Đỗ nổi điên nhớ lại cảnh vừa rồi ở tòa án, người luật sư này ở tòa án lại nói con gái ông ta nói dối, không hề xảy ra chuyện Hạ Văn cưỡng bức Đỗ Tịnh Di, ngược lại là Đỗ Tịnh Di mang hành vi lừa gạt.
Sắc mặt của luật sư kia ở tại tòa án khiến trong lòng ông Đỗ tràn đầy lửa giận.
Không tính người…không tính người…
Cổ Dụ Thành từ trong toilet tòa án chạy ra thấy được một màn như vậy, anh ta chẳng hề suy nghĩ xông lên, dùng sức kéo tay ông Đỗ, gỡ ra ngón tay của ông ta.
“Cảnh sát? Cảnh sát đâu?! Bảo vệ, bảo vệ các người làm ăn thế nào hả?!”
Triệu Kim Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Đỗ, cô bị bóp cổ đến đỏ mặt.
Cô lấy lại hô hấp, lạnh mặt cầm cây gậy vung lên dùng sức móc lấy cổ tay ông Đỗ, cô dùng sức đẩy ra, dùng sức bao nhiêu thì ông ta chịu đau bấy nhiêu.
Ông Đỗ tức giận bị đau đớn tách ra, ông ta buông tay đột ngột lùi về sau bị bảo vệ đè trên mặt đất.
Triệu Kim Hạ thu về cây gậy, hơi thở bất ổn lùi về sau, cô lùi tới trong lòng Cổ Dụ Thành hơi thở hổn hển, hơn nữa còn choáng váng nói không nên lời.
Cổ Dụ Thành nhìn khuôn mặt tái nhợt của Triệu Kim Hạ: “Kim Hạ?”
Triệu Kim Hạ tựa vào người Cổ Dụ Thành, nhìn chằm chằm ông Đỗ đã bị bắt giữ, trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ muốn ông ta ngồi tù nhưng nó lại biến mất trong giây lát.
Cổ Dụ Thành ở bên cạnh cô, đè chặt bờ vai cô, lo lắng gọi cô.
“Đi về trước.” Triệu Kim Hạ nói.
Sau khi tòa án công bố kết quả, tất cả dư luận đều đảo ngược.
Phía lúc trước gọi là vô tội hiện tại trở thành phía nói dối sai phạm, mà chàng trai mang tội danh “cưỡng bức” chỉ làm ra hành vi hôn má cô gái, không gây ra bất cứ hành vi xâm hại nào với cô gái, tại sao lại nói là “cưỡng bức”?
Thế nhưng lời nói đã thốt ra, mạng internet có trí nhớ, những lời nói ra chẳng thể xóa bỏ, lọt vào mắt chảy sâu vào trong trí nhớ, làm thế nào xóa được?
Triệu Kim Hạ cô không có tính người? À.
Không có tính người chính là những kẻ phạm tội.
Triệu Kim Hạ trở về công ty luật, cô dựa vào ghế ngồi, nhận lấy khăn quấn đá Cổ Dụ Thành đưa qua rồi đắp lên cổ.
“Kim Hạ, anh xin lỗi, hôm nay không bảo vệ tốt cho em.”
Triệu Kim Hạ dựa lưng ghế, liếc nhìn Cổ Dụ Thành: “Em không sao.” Bởi vì lời xin lỗi của anh ta, ý tưởng muốn ông Đỗ ngồi tù trong đầu cô nhất thời tan thành mây khói.
Cổ Dụ Thành hơi ngồi xổm trước người Triệu Kim Hạ nhìn cô.
Sự tự trách của anh ta khiến Triệu Kim Hạ xoay mặt qua: “Anh nói với dì một tiếng, buổi tối em sẽ qua ăn cơm.”
“Thật sao?” Sắc mặt Cổ Dụ Thành vui vẻ, che giấu vẻ tự trách trước đó.
Triệu Kim Hạ xoay ghế đưa lưng về phía Cổ Dụ Thành, cô nheo mắt lại nhớ tới ông Đỗ liền bực bội.
Cổ Dụ Thành vui vẻ gọi điện thoại về nhà.
Cần cổ rất lạnh, lạnh lẽo rất thoải mái.
Chuyện xảy ra giữa Triệu Kim Hạ và ông Đỗ tại tòa án cũng bị phóng viên công bố trên mạng.
Có người bất bình thay Triệu Kim Hạ, cũng có người nói Triệu Kim Hạ đáng đời.
Hiện tại dư luận trên mạng không cùng cấp bậc với hồi trước.
Lúc trước những dân mạng chỉ trích gia đình Hạ Văn nhiều không đếm kể giờ không có một câu xin lỗi.
Ngôn luận trên mạng làm sao lại cần xin lỗi chứ?
Cho nên nói Triệu Kim Hạ không thích giao tiếp trên mạng, sự xã giao của cô chỉ giới hạn trong phạm vi công việc của cô.
Lúc tan tầm trở về, Cổ Dụ Thành muốn đi mua đồ ăn, Triệu Kim Hạ không muốn đi, cô không thích sự ồn ào ở siêu thị.
“Vậy em ở đây chờ anh, anh sẽ trở về đón em.”
“Được.”
Sắc trời dần tối, Cổ Dụ Thành muộn vài phút so với dự đoán của cô mới trở về.
Triệu Kim Hạ cầm gậy nhẹ nhàng gõ lên mặt giày của anh ta, coi như trách anh ta tới quá muộn.
Cổ Dụ Thành không ngại, ngược lại cười: “Trên đường đi anh nhìn thấy cái này.” Anh ta như là ảo thuật biến ra kem lạnh ở trước mặt cô, là nhãn hiệu mà cô thường ăn hồi đi học.
Anh ta mong chờ nhìn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ nhìn kem trong tay anh ta, ánh mắt điềm tĩnh: “Dạ dày yếu, không ăn được.” Cô lướt qua Cổ Dụ Thành, đẩy ra cửa kính đi về phía trước.
Cổ Dụ Thành đứng tại chỗ nhìn kem trong tay, anh ta ảo não thở dài.
Hồi đi học, cha mẹ Triệu Kim Hạ quanh năm không ở nhà mà chỉ có bảo mẫu, Triệu Kim Hạ chưa từng xảy ra vấn đề gì, cho đến khi có một lần bảo mẫu xin nghỉ, không ai quản thúc, cô ham muốn mới mẻ đi theo Cổ Dụ Thành ăn kem rồi ngã bệnh, cũng từ sau lần đó mới nhận sự chăm sóc của bà Cổ hàng xóm.
Triệu Kim Hạ hồi đi học vừa xinh đẹp lại đáng yêu ở trong mắt bà Cổ, học hành giỏi hơn con trai bà, lại nghe lời hơn con trai bà, sao có thể không khiến người ta yêu thích chứ?
Bà Cổ vừa thấy Triệu Kim Hạ đến liền nhiệt tình nắm tay cô, nhìn thấy dấu vết trên cổ Triệu Kim Hạ, bà quýnh quáng hỏi ngay tại sao, nhớ tới tin tức ngày hôm nay bà kéo Cổ Dụ Thành hỏi rõ: “Sao con không bảo vệ Kim Hạ?! Con đi đâu hả?”
Cổ Dụ Thành nhìn mắt Triệu Kim Hạ, cam chịu để bà Cổ đánh.
Triệu Kim Hạ giữ tay bà Cổ: “Cổ Dụ Thành có bảo vệ cháu, là người kia điên quá, dì đừng trách anh ấy.”
Triệu Kim Hạ vừa nói ra bà Cổ liền bỏ qua cho Cổ Dụ Thành, bà đau lòng nắm tay Triệu Kim Hạ đi qua phòng khách.
“Được rồi, không nhắc tới chuyện không vui nữa, Kim Hạ, chờ một chút nhé, dì làm một bàn ăn thật ngon cho cháu.”
“Vâng.”
Triệu Kim Hạ ngoan ngoãn nghe lời bà Cổ ngồi ở phòng khách chờ bữa tối.
Bà Cổ nhớ thương Triệu Kim Hạ, vội vàng bảo Cổ Dụ Thành đến phòng bếp bưng thức ăn để bà trò chuyện với Triệu Kim Hạ.
“Kim Hạ, dạo này tốt chứ?”
“Rất tốt ạ.”
Cổ Dụ Thành lắng nghe câu trả lời của Triệu Kim Hạ, anh ta không khỏi lắc đầu cười, từ phòng bếp ló ra nửa người nói: “Kim Hạ! Mẹ anh hỏi em có tốt không có vui không ấy? Có anh ở đây, em làm sao có thể không khỏe mạnh.”
Bà Cổ dùng ánh mắt đuổi đi Cổ Dụ Thành, bảo anh ta đừng nói.
Còn nói có mình ở đây? Có mình ở đây Kim Hạ còn bị thương?
Triệu Kim Hạ nhìn phòng bếp, cô im lặng một lúc, sau đó cười tươi nói với bà Cổ: “Dì à con tốt lắm, công việc thuận lợi, tâm trạng đương nhiên tốt rồi, chuyện hôm nay bùng phát đột ngột không tính.”
Bà Cổ thương tiếc nhìn Triệu Kim Hạ, vừa vui lại đau lòng cho cô.
Bà ôm lấy Triệu Kim Hạ, nói: “Dì có hầm canh cho cháu, đêm nay nhất định phải ăn hết đó.”
Triệu Kim Hạ gật đầu.
Cổ Dụ Thành nhìn thấy, nghĩ thầm ngoan quá đi, ở trước mặt mẹ mình Triệu Kim Hạ rất ngoan ngoãn.
Anh ta bưng đồ ăn đi ra.
Triệu Kim Hạ tháo mắt kính ra đặt trên mặt bàn, từ trong túi cô lấy ra tấm vải phủ trên mắt kính.
Mọi thứ về cô đều có quy củ, thói quen cũng là quy củ.
Cổ Dụ Thành ngồi đối diện, bà Cổ ngồi bên cạnh cô luôn nhiệt tình nói chuyện với cô, Triệu Kim Hạ ít nói nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng nụ cười đáp lại, ngoan ngoãn ăn thức ăn mà bà Cổ gắp cho cô, cũng nghe lời ăn hết canh cá sạo hầm táo đỏ bà Cổ nấu cho cô.
Ăn xong bữa tối, bà Cổ đến phòng bếp rửa chén, Cổ Dụ Thành ở cùng Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ cầm lên tấm vải đậy mắt kính.
Trong lúc ăn cơm, có dầu mỡ dính vào đó.
Cô không để ý, nghiêm túc xếp thành hình vuông rồi nhét vào túi.
Cô đeo mắt kính đứng dậy, chống gậy đi tới sô pha ngồi xuống.
“Sao em không nói gì?” Cổ Dụ Thành hỏi.
Triệu Kim Hạ hơi nhíu mày, cô nhìn phòng bếp, nhỏ giọng nói: “No căng rồi.”
Cổ Dụ Thành cười ra tiếng: “Mẹ anh sợ em ăn không đủ no, nếu em no rồi thì nói, lẽ nào mẹ anh còn bắt em ăn hết một bàn lớn.”
Triệu Kim Hạ không nói chuyện, cảm giác no bụng khiến cô thoải mái thỏa mãn trong lòng.
Đã khuya, Triệu Kim Hạ không thể nào ở lại, bà Cổ cũng không giữ người, bà hối thúc Cổ Dụ Thành đưa Triệu Kim Hạ trở về.
Trên đường trở về, Cổ Dụ Thành mua thuốc tiêu hóa đặt trong túi Triệu Kim Hạ.
Từ nhỏ Cổ Dụ Thành đã đi theo Triệu Kim Hạ, đi học, vào lớp tan lớp, tan học về nhà, cho dù sau khi trưởng thành đi làm anh ta đều đi theo Triệu Kim Hạ.
Về mặt học hành Triệu Kim Hạ rất nhẹ nhàng, thường xuyên được tròn điểm, anh ta thì phải cố hết sức học tập còn phải bắt kịp bước chân của Triệu Kim Hạ, Triệu Kim Hạ học luật, anh ta cũng học luật, cô làm luật sư, anh ta cũng làm luật sư, cô mở công ty luật, anh ta liền đi theo cô, chăm sóc cô bảo vệ cô… Chỉ một lần bảo vệ không tốt, chỉ một lần vậy thôi.
Triệu Kim Hạ xuống xe, Cổ Dụ Thành đi theo phía sau cô.
“Đến thang máy rồi, anh không cần đi theo em.” Triệu Kim Hạ đứng ở đầu thang máy nhìn Cổ Dụ Thành.
Cổ Dụ Thành đè sau gáy: “Ừm, ngày mai anh tới đón em.”
“Được.”
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Triệu Kim Hạ đứng trước cửa sổ hành lang dựa vào một lớp thấu kính thật dày nhìn rõ ràng phía dưới.
Cổ Dụ Thành dựa vào thân xe hút xong một điếu thuốc mới rời khỏi.
Cô về đến nhà, vào phòng tắm chuyên dụng để khử trùng, cởi quần áo, nhoài người bên mép bồn cầu bắt đầu nôn mửa.
Đã lâu rồi cô không ăn món ăn gia đình