Edit: Spring13
Bầu trời đầy sao.
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn một cái, nghe được lời cô, anh chẳng hề suy nghĩ nói: “Tôi muốn làm giao dịch với cô.”
Triệu Kim Hạ nghe vậy nhướng mày, rất bất ngờ đối với đáp án này.
Cô nheo mắt lại quan sát anh từ trên xuống dưới.
“Cô rất tò mò về tôi ư?” Giang Trạm nhìn cô.
Triệu Kim Hạ nhìn anh giống như người mắc bệnh tâm thần: “Anh từ cửa sổ nhảy xuống à?”
Giang Trạm gật đầu.
“Anh biết võ thuật?”
Giang Trạm gật đầu.
Một sợi dây thần kinh trong đầu Triệu Kim Hạ kéo căng, cảm thấy người trước mặt kỳ dị đến cực điểm.
Cô lau mắt kính xong thì đeo lên lại, gấp tấm vải rồi cất lại, nhìn anh lần nữa.
“Vậy bây giờ anh bay lên cho tôi xem.”
Giang Trạm ngây người, xoay mặt nhìn sang phía khác, anh “phì” một tiếng.
Âm thanh này của anh khiến cô trở nên mất tự nhiên.
“Tòa nhà ba mươi mấy tầng, tôi rất tò mò anh làm sao biến mất nhanh vậy.”
Giang Trạm đột nhiên tiến về phía trước, tới gần khuôn mặt cô.
Cách một lớp kính thật dày anh nhìn ánh mắt cô, nhìn một lúc anh cảm thấy mình sắp hoa mắt, thế là anh không nhẫn nhịn, giơ tay tháo ra mắt kính của cô ——
“Anh làm gì?” Triệu Kim Hạ dùng sức bắt lấy cổ tay anh.
Giang Trạm bị cô bắt lấy cổ tay, anh hơi nổi giận nhưng nhanh chóng mỉm cười, ngón tay cầm gọng kính của cô kéo xuống, mắt kính nằm trên chiếc mũi lập thể xinh đẹp của cô.
Anh cười nhìn ánh mắt cô: “Không phải đã nói rồi à, tôi là Hắc Bạch Vô Thường, Hắc Bạch Vô Thường đến rồi đi không để lại gì, đâu chỉ là bay, tôi có thể biến mất trước mắt cô trong nháy mắt nữa.”
Đôi mắt cô có một đường dưới mi mắt, nheo mắt lại phần dưới mi mắt càng rõ ràng hơn, khiến cho cặp mắt chẳng hề dịu dàng kia thoạt nhìn sinh động hơn.
Triệu Kim Hạ buông cổ tay anh, hất tay anh ra.
“Hắc Bạch Vô Thường?” Mũi cô mấp máy hừ cười ra tiếng, cười đến vui vẻ hai mắt cong lên.
Giang Trạm thấy cô cười, anh chậm rãi đứng thẳng người, thu lại bàn tay bị cô hất ra.
Triệu Kim Hạ đẩy mắt kính, cô cười nhìn anh: “Được, Hắc Bạch Vô Thường phải không, vậy mục đích của anh là gì? Tới đòi mạng tôi sao? Còn nữa, Hắc Bạch Vô Thường là hai người, nửa còn lại của anh đâu?”
Giang Trạm bị cô cười đến nỗi lỗ tai anh nóng lên.
Đúng vậy, Hắc Bạch Vô Thường là hai người, anh nói mò cũng không có bản nháp à?
Anh ngầm bực bội.
Triệu Kim Hạ cười xong, cô nắm cây cậy trong tay.
Giang Trạm không nói bừa nữa, anh thành thật nói: “Tôi không phải đến đòi mạng cô, tôi muốn làm giao dịch với cô.”
“Hửm?” Triệu Kim Hạ nâng cổ tay nhìn thời gian, đã qua tám rưỡi, “Nếu giao dịch, vậy mời anh đến công ty của tôi bàn chuyện rõ ràng đi.” Cô đi qua bên người anh.
Giang Trạm nhất thời không nói gì, đi theo phía sau cô kêu “này” vài tiếng.
Phía trước cách đó không xa chính là tòa nhà Thời Đại.
Giang Trạm đi theo cô tới tòa nhà, nhìn thấy cô dọc đường xem di động, bấm tới bấm lui cũng không biết làm gì.
Tới cửa chính tòa nhà Thời Đại, cuối cùng anh biết cô làm gì trên di động! Cô báo cảnh sát!
Năm sáu người cảnh sát chặn ở cửa bao vây anh, còng tay cũng lập tức đeo trên tay anh.
Sắc mặt Giang Trạm quả thật không ngờ tới, anh nhìn người phụ nữ đằng trước chẳng hề quay đầu lại.
Mợ…một câu thô tục bị anh nuốt trở về, chỉ có thể gắng gượng thốt ra một câu với mấy người cảnh sát: “Gặp quỷ rồi!”
Tin tức ác ma bị bắt truyền tới địa ngục, thật là một trò cười mà.
Giang Trạm tới cục cảnh sát, Trình Thiệu tự mình thẩm vấn.
Hơn ba tiếng đồng hồ, Trình Thiệu dùng mọi phương pháp, Giang Trạm chẳng sao cả.
Cơ thể và tâm lý của anh đã trải qua trăm ngàn trận chiến, chút thủ đoạn của nhân loại đặt trên người anh chẳng hề có tác dụng gì.
Trình Thiệu cảm thấy người này không bình thường, tâm lý quá mạnh mẽ, quả thực liều mạng như em gái của vợ anh ta.
Hơn ba tiếng sau, có người nộp tiền bảo lãnh Giang Trạm, người này còn là người của cục cảnh sát.
Trình Thiệu không thể từ chối, chỉ đành để đội trưởng mang Giang Trạm đi.
Giang Trạm vừa ra cục cảnh sát, cây thước màu đen trong tay Tạ Vân Nhiên liền quất vào sau lưng Giang Trạm, anh không hề có sức đánh trả, cũng chẳng thể né tránh thậm chí là trả đòn.
Nỗi đau dữ dội nhất thời khiến Giang Trạm không thể bước đi, cũng không có cách nào né tránh lần thứ hai.
Tạ Vân Nhiên nghiêm mặt nhìn Giang Trạm: “Lá gan của anh lớn lắm!”
Giang Trạm chịu đựng nỗi đau đớn sau lưng.
Cây thước sắt màu đen trong tay Tạ Vân Nhiên là vật do mỗi trưởng khu nắm giữ, để dạy dỗ những nhân viên địa ngục không nghe lời.
“Giang Trạm, anh có biết mình phạm vào lỗi gì không?”
Toàn thân Giang Trạm căng thẳng.
Tạ Vân Nhiên nắm chặt cây thước trong tay, đè lên sau gáy Giang Trạm, gần như đẩy mạnh anh vào chiếc xe ô tô màu đen.
Giang Trạm ngồi bên trong xe, Tạ Vân Nhiên tức giận, gằn từng tiếng hỏi anh: “Anh có tự tiện tiến vào giấc mộng của khách hàng tiềm năng cấp A không?”
Giang Trạm cụp mắt, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Tạ Vân Nhiên xoay chuyển chiếc nhẫn trên ngón trỏ: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Giang Trạm ngẩng đầu nhìn cô ta, không nói gì.
Tạ Vân Nhiên bật cười: “Giang Trạm, tôi nể tình anh vi phạm lần đầu, hơn nữa không gây ra ảnh hưởng xấu cho vị khách hàng kia, cho nên tôi không tính toán với anh.
Tôi hy vọng anh có thể rõ ràng vì sao anh được ở tại nhân gian, nếu anh còn tái phạm, tôi cam đoan, anh sẽ rơi xuống hai mươi tầng địa ngục lần nữa, đến lúc đó có muốn ra cũng không dễ đâu.”
Giang Trạm nắm chặt nắm tay, sau khi do dự một lúc, cuối cùng anh nói lời cảm ơn cô ta.
Tạ Vân Nhiên cười nhạo: “Không, anh không cần cảm ơn tôi, anh nên cảm ơn ông chủ, là ông ta bảo tôi bỏ qua cho anh.
Mặt khác, anh cần phải hiểu một điều, luật của địa ngục và thiên đường ai cũng biết cả, nếu anh làm ra việc tổn thương nhân loại, không chỉ địa ngục thực hiện việc trừng phạt đối với anh, còn có thiên đường nữa.
Thiên đường đối với ác ma thế nào, tôi nghĩ anh không cần tôi nhiều lời.”
Những lời nên nói đã nói xong, Tạ Vân Nhiên chẳng hề khách khí đuổi Giang Trạm ra khỏi xe.
Chiếc xe chạy vào bóng đêm, con đường rất yên tĩnh, ngoại trừ từng đợt gió lướt qua và âm thanh lá cây cọ xát nhau thì không còn chút âm thanh dư thừa nào.
Tài xế nhìn Tạ Vân Nhiên đang trầm tư ngồi phía sau, hỏi: “Trưởng khu, cứ vậy bỏ qua cho hắn ư?”
Đôi mắt lạnh lùng của Tạ Vân Nhiên nhìn vào bóng đêm, khuỷu tay đặt trên cửa sổ xe, nắm tay gác cằm, cô ta dường như thở dài dường như răn dạy: “Chúng ta đều đã rơi vào địa ngục, anh không cần thiết tồn tại lòng thù địch đối với một tên ác ma rơi vào địa ngục.
Chúng ta còn có cơ hội uống chén rượu lãng quên, anh ta là ác ma, anh ta vĩnh viễn không có cơ hội uống chén rượu kia, so với chúng ta anh ta càng thảm thương hơn.”
Bóng tối của bọn họ không có điểm cuối, chỉ có tạm dừng, tạm dừng chờ đợi ánh nắng tan đi, đêm tối lại buông xuống.
Giang Trạm ngỡ ngàng nhìn xung quanh, thành phố quá lớn, lớn đến nỗi anh không có chỗ để đi.
Bàn tay vòng ra sau sờ bờ lưng, bờ lưng giống như bị lửa đốt.
Anh tìm một chỗ khuất, đẩy cửa đi vào —— trở về nơi ở của mình.
Anh nằm sấp trên giường, mắng Tạ Vân Nhiên ra tay chẳng nể tình chút nào.
Không ngoài dự kiến, chuyện anh bị cảnh sát nhân loại bắt vào cục cảnh sát, Tạ Vân Nhiên lấy thước quất anh đều lan truyền khắp địa ngục.
Ác ma ăn đòn là chuyện mới lạ, ai muốn bỏ qua chuyện hài này chứ, đủ để bọn họ cười đùa mấy hôm.
Giang Trạm nhổm dậy, đến phòng tắm sang trọng cực kỳ rộng rãi.
Anh cởi quần áo, bởi vì đau đớn cơ bắp anh kéo căng, làn da nâu nhạt trong gương phơi bày rõ ràng tất cả dấu vết trên người anh, lăng nhục và vinh quang trở thành một thể.
Anh đưa lưng về phía gương, quay đầu nhìn sau lưng.
Cây thước kia của Tạ Vân Nhiên quất bọn họ rất đau, còn có thể để lại dấu vết.
Sau lưng anh có hai vết cháy đen nổi trên làn da giống như in vào máu thịt.
Hai đường đen này còn khó coi hơn những vết sẹo do roi lưu lại gấp mười lần!
Giang Trạm hết sức ghét bỏ, càng ghét anh càng đau, càng đau anh lại càng tức Triệu Kim Hạ, dục vọng của cô anh chưa ngó được miếng nào mà…còn khiến anh thiệt thòi như vậy.
Anh mặc vào áo choàng tắm, mở ra cửa phòng tắm.
Triệu Kim Hạ chăm sóc đôi chân xong, cô đeo chân giả chỉ sử dụng vào ban đêm, đi vài bước cảm thấy đau đớn không rõ ràng như ban ngày, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.
Cô lấy khăn mặt trên giá, mở ra cửa phòng tắm, vừa lau nước nhỏ giọt trên cổ vừa vén tóc ướt bên tai.
Trước mắt là một đôi chân cô chưa từng nhìn thấy chẳng biết tại sao xuất hiện ở đây, dẫm trên sàn nhà màu trắng ngà của cô, làn da sẫm màu nổi bật trên sàn nhà, cô vừa giật mình vừa ngờ vực, ngẩng đầu lên ánh mắt ngạc nhiên.
Áo choàng tắm màu trắng, cổ áo rộng mở, lồng ngực mang theo vết sẹo phập phồng theo hô hấp, trên làn da thô ráp khó coi còn giọt nước khi tắm rửa.
Tóc của người đàn ông còn ướt, sợi tóc trên trán ẩm ướt dính trên trán, giọt nước theo đuôi tóc nhỏ xuống lông mày, hai má, uốn lượn trên mũi anh, chậm rãi chảy xuống…
Toàn thân ẩm ướt, anh nhìn chằm chằm Triệu Kim Hạ.
Lúc anh xuất hiện chẳng hề có chút động tĩnh, yên lặng tựa như đêm tối.
Trong lòng Giang Trạm có cảm giác khoan khoái chưa từng trải qua, nhìn thấy sắc mặt Triệu Kim Hạ nhất thời ngẩn ngơ, nỗi đau sau lưng anh dường như tan đi không ít.
Tầm mắt anh dừng tại dáng vẻ sau khi tắm rửa của Triệu Kim Hạ, chiếc váy hai dây cổ chữ V thật sâu, làn da trắng nõn, đôi mắt khẽ run, giọt nước trên mái tóc dọc theo đường nét tinh tế của cần cổ nhỏ xuống…
Phi lễ chớ nhìn —— anh lập tức dời tầm mắt.
Sự xuất hiện của anh quá đột ngột, Triệu Kim Hạ không phản ứng nhanh như vậy.
Bầu không khí yên tĩnh…
Lúc này chưa qua hai mươi bốn tiếng, anh nên ở cục cảnh sát.
Triệu Kim Hạ mau chóng tiêu hóa tin tức này trong đầu, những lời nhảm nhí mà anh nói với cô trên đường lẽ nào là thật ư? Không, không, cô không tin ma quỷ thần thánh.
Khuôn mặt cô cứng đờ, cô cận thị độ cao, khoảng cách gần như vậy có thể thấy được ánh mắt anh cố ý tránh né.
Cô híp mắt, mặc dù hoang mang trong lòng nhưng khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh, biểu cảm thản nhiên, dự định cho rằng chưa thấy gì cả, điềm nhiên như không đi qua bên người anh.
Giang Trạm chớp mắt, anh kéo cổ tay cô không cho cô đi.
Bàn tay anh lạnh như băng, tay cô thì mang theo độ ấm của nhân loại, anh ngoại trừ lạnh băng thì không có gì.
“Cô không nhìn thấy tôi sao?” Nói xong, anh giơ bàn tay lên, mắt kính nằm trên bàn trong phòng khách chợt xuất hiện trong tay anh.
Dưới ánh mắt kinh hãi của cô, anh cười đắc ý, động tác hơi thô bạo đeo mắt kính cho cô.
Trước mắt lập tức rõ ràng, cô có thể thấy rõ nốt ruồi nho nhỏ trên mặt anh, lông mày bên phải có một vết sẹo, đôi lông mày xinh đẹp bởi vết sẹo này mà phá hỏng vẻ đẹp trên người anh.
Thấy cô vừa sợ vừa hoảng, anh vui vẻ: “Thấy rõ chưa?” Cách lớp kính thật dày anh nhìn thấy ánh mắt cô khó chịu.
Ban nãy là sao? Cách khoảng không lấy đồ? Không đúng! Lấy đồ từ xa? Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài nhận thức của cô rồi!
Cô không tin ma quỷ! Lại càng không tin thần thánh!
Triệu Kim Hạ nhìn người đàn ông này, anh