Edit: Spring13
Triệu Kim Hạ ngồi trước gương trang điểm, chầm chậm chải tóc của mình.
Đã lâu không để ý, mái tóc ngang vai đã dài hơn, đuôi tóc cũng hơi chẻ ngọn, cô thấy vậy có chút bực dọc bèn dứt khoát buộc tóc lên.
Mấy ngày liên tục ngủ không đủ giấc, đôi mắt thâm quầng trở nên rõ ràng.
Cô dùng phấn chậm nhẹ lên xung quanh mắt mình, tìm được kem che khuyết điểm xử lý đôi mắt thâm quầng, không để chúng hiện ra quá rõ ràng.
Cô thu xếp cặp hồ sơ, rồi gọi điện thoại cho Cổ Dụ Thành.
Thực ra cô không cần gọi điện thoại, Cổ Dụ Thành đã chờ ở phía dưới từ sớm —— mỗi ngày anh ta đều như thế, gió mặc gió mưa mặc mưa.
Cách ăn mặc mỗi ngày của Triệu Kim Hạ gần như không thay đổi, bởi vì chân giả cô đều mặc quần dài, giày thể thao thoải mái, đừng hòng nghĩ tới lộ chân.
“Này, đây là bữa sáng của em.” Cổ Dụ Thành đem bữa sáng mà bà Cổ đã chuẩn bị đặt trên đùi Triệu Kim Hạ, “Bữa sáng tình thương do mẹ anh chuẩn bị, em đừng lãng phí.”
Triệu Kim Hạ đóng cửa xe: “Được.”
Cổ Dụ Thành nhìn chằm chằm Triệu Kim Hạ.
“Nhìn em như vậy làm gì?”
Cổ Dụ Thành cười cười, nói: “Cảm thấy hôm nay tâm trạng của em tốt lắm.”.
ngôn tình ngược
Động tác cắn bánh yến mạch của Triệu Kim Hạ khựng lại: “Hả? Sao anh nói vậy?”
“Lúc tâm trạng của em không tốt thì sẽ xịt nước hoa, hôm nay em không xịt nước hoa.”
Triệu Kim Hạ ngẩn người, bản thân cô cũng không nhận ra điểm này: “Trùng hợp thôi.”
“Không phải, anh có từng nghiên cứu ——”
“Anh lái xe đi, muộn rồi.” Cô không muốn biết chuyện này có trùng hợp hay không.
Tới công ty luật, Triệu Kim Hạ và Cổ Dụ Thành chào hỏi nhân viên mới tuyển.
Bởi vì hợp tác cùng Lệ Liệt, công ty luật bận rộn nhiều việc, hơn nữa Triệu Kim Hạ căn bản không thảnh thơi để xử lý những việc khác.
Trước mắt cô phải chuyên tâm giải quyết phiền toái mà Lệ Liệt ném cho cô —— vụ án giết người từ ba năm trước, vụ án này rất phiền phức, thực sự hao tâm tốn sức, nếu không phải vì Lệ Liệt có bối cảnh có tiền tài thì cô chẳng thèm đụng đến loại phiền phức này.
Trong nhận thức của cô, bào chữa vô tội là việc hao tâm tốn sức nhất.
Cây bút trong tay xoay tới xoay lui.
Triệu Kim Hạ nhìn bảng đầu mối của vụ án giết người ba năm trước do Cổ Dụ Thành chỉnh lý.
Anh ta từ chỗ bạn bè tìm được ảnh chụp hiện trường giao cho Triệu Kim Hạ, nói: “Lệ Liệt không nói dối, vụ án này có vấn đề.”
Triệu Kim Hạ lật xem ảnh chụp tới lui.
Con người Lệ Liệt dù có thế nào cũng không phải loại người sẽ nói dối.
Ba năm trước Lâm Nhất Thiên liên quan tới hai vụ án giết người, giết vợ, giết cảnh sát, người này thủ đoạn tàn nhẫn nhất thời chấn động cả nước mang ảnh hưởng rất xấu, sau khi bị phán tử hình thì hoãn thời gian chấp hành.
Việc kéo dài thời gian sợ là do người nhà Lâm Nhất Thiên tìm không ít quan hệ, e rằng Lệ Liệt cũng là một trong số đó.
Triệu Kim Hạ nhìn Lâm Nhất Thiên trong ảnh, là một người đàn ông bình thường, chất lượng ảnh không tốt, cô không thể từ ảnh chụp tìm ra được gì.
Cô buông tấm ảnh xuống, cầm lấy bình giữ nhiệt trên bàn nhấp một ngụm nước ấm, sau đó hỏi Cổ Dụ Thành: “Tư liệu về bối cảnh của Lâm Nhất Thiên đã điều tra xong chưa?”
Cổ Dụ Thành nhíu mày, xoay người lấy một túi hồ sơ khác trên bàn, lấy ra tư liệu bên trong đưa cho Triệu Kim Hạ.
“Lâm Nhất Thiên và Lệ Liệt không có bất cứ quan hệ gì.” Cổ Dụ Thành cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Trong ấn tượng của anh ta, Lệ Liệt không giống loại người sẽ vì người không liên quan tới mình mà chi tiền mời người khác lật lại bản án.
Triệu Kim Hạ đọc sơ qua tư liệu một lần, không tìm được gì có ích.
“Không còn tư liệu khác sao?”
“Anh vẫn đang tìm kiếm —— vụ án này có rất nhiều thứ đã bị biến mất.
Kim Hạ, vụ án này e rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian, không dễ dàng đâu.” Cổ Dụ Thành nhìn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ cầm cây bút trong tay, nói: “Cho nên từ hôm nay trở đi chúng ta phân chia công việc, anh đi điều tra những tư liệu có liên quan tới vụ án, em đi tìm Lệ Liệt, xem bên anh ta có manh mối gì không, bắt đầu từ ngày mai anh không cần đi đón em, em định tự mình lái xe.”
“Như vậy sao được!”
“Cổ Dụ Thành.” Âm thanh Triệu Kim Hạ đột nhiên phóng đại, cô nhìn Cổ Dụ Thành, trong lòng biết được anh ta quan tâm đến mình, nhưng lúc cần thiết công việc là công việc.
Cô thấp giọng nói, “Em còn chưa tàn phế đến nỗi ngay cả xe cũng không lái được.”
Sự chăm sóc quan tâm của Cổ Dụ Thành có đôi khi vượt qua sự chiếu cố bình thường.
Mỗi ngày đưa đón đi làm tan làm, ân cần hỏi thăm ba bữa ăn, tâm trạng tốt hay xấu… Anh ta đều muốn để ý quan tâm.
Trong lòng Triệu Kim Hạ biết anh ta vì chuyện trước kia mà chịu trách nhiệm, nhưng đó không phải là trách nhiệm của anh ta, anh ta không cần thiết phải tự trách về chuyện đó.
Rốt cuộc vì sợ anh ta khổ sở, cô mặc anh ta chăm sóc cho mình, nhưng bắt đầu từ hai năm trước khi cô dọn nhà, căn nhà kia Cổ Dụ Thành chỉ tiến vào một lần, sau đó chưa từng vào nữa, Triệu Kim Hạ từ chối để anh ta tiến vào, không cần viện cớ gì, không cho vào chính là không cho vào, Cổ Dụ Thành cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành vừa tức vừa cười.
Lúc này Cổ Dụ Thành nhất thời không nói gì.
Mỗi ngày đưa đón đi làm tan làm đều là thói quen của anh ta.
“Kim Hạ, anh…”
“Không cần lo lắng cho em.” Triệu Kim Hạ đứng dậy, lấy cây gậy co dãn trên bàn kéo dài ra, nói, “Cổ Dụ Thành, em đã nói rất nhiều lần rồi, anh đừng coi em là kẻ tàn phế, em bị gãy một chân, không thể chạy không thể nhảy, nhưng em đi được cũng lái xe được.”
Ánh mắt cô nhìn anh ta rõ ràng hiện lên vẻ không vui, Cổ Dụ Thành nhất thời cảm thấy thất bại, anh ta thở dài nói: “Được, anh biết rồi.
Nhưng mà Kim Hạ, nếu có chuyện em nhất định phải nói với anh trước đó.”
“Anh cách em gần nhất, em không tìm anh thì tìm ai?”
Lời này khiến sự buồn bực trong lòng Cổ Dụ Thành trở thành hư không, anh ta bật cười.
Cây gậy trong tay Triệu Kim Hạ dùng sức gõ cẳng chân Cổ Dụ Thành: “Anh vẫn giống như hồi trước vậy, lúc khiến người ta ghét là ghét đến cực điểm.”
Cổ Dụ Thành cười ra tiếng: “Haiz, rõ ràng là em đáng ghét nhất, giành lấy rất nhiều đồ ăn của anh không còn biết ngượng nói anh đáng ghét.”
Triệu Kim Hạ không tranh cãi với anh ta, cô nhìn thời gian, tới giờ tan tầm rồi.
Cô chống gậy đi ra ngoài, nói: “Một mình em ngồi tàu điện về, anh đừng đi theo em, bằng không em sẽ thực sự giận anh đó.”
“…Ừm.” Cổ Dụ Thành đáp lại, không tình nguyện cho lắm.
Ánh mắt lạnh lẽo của Triệu Kim Hạ lướt qua, Cổ Dụ Thành không cam lòng cũng chẳng yên tâm nói: “Anh biết rồi, anh không đi theo em —— anh chỉ, chỉ nhìn em lên xe được không?”
Triệu Kim Hạ không nhìn anh ta.
Cổ