Edit: Spring13
Giang Trạm đứng trước bàn cô, cười với cô.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này, Triệu Kim Hạ còn chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng nói chuyện của Cổ Dụ Thành ngày càng tới gần, cô luống cuống ra lệnh Giang Trạm mau biến mất.
Cổ Dụ Thành đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Triệu Kim Hạ trông là lạ —— cô đứng trước bàn, một tay chỉ vào nơi nào đó trong phòng.
Anh ta nhìn xung quanh, hỏi: “Sao thế?”
Triệu Kim Hạ thản nhiên, thu tay về: “Không có gì, em vận động chút thôi, vai hơi mỏi.” Lời còn chưa dứt, cô nghe được tiếng “phụt” ác ý của Giang Trạm, cô thừa dịp Cổ Dụ Thành không để ý tiện tay ném cây bút trên bàn xuống đất, Cổ Dụ Thành liền cúi người nhặt bút.
Đôi mắt lạnh lẽo của Triệu Kim Hạ liếc qua Giang Trạm trốn bên kia, anh lập tức không lên tiếng, chẳng hề phát ra âm thanh, nhưng trong mắt là nụ cười hả hê.
Cô nhận lấy cây bút Cổ Dụ Thành nhặt lên rồi ngồi trở lại ghế sắc mặt điềm tĩnh.
Cổ Dụ Thành đặt đồ ăn khuya nhẹ lên bàn cho cô: “Em nhớ ăn đó.”
“Ừm, anh đi bận chuyện của mình đi.”
Tâm tư Cổ Dụ Thành đều đặt trên di động, cũng không có thời gian ở lại, anh ta đặt đồ xuống rồi rời khỏi.
Triệu Kim Hạ nhìn thấy cánh cửa đóng lại, cô nhẹ nhàng thở ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn người đang nằm trên góc trần nhà.
Giang Trạm nhảy xuống, lúc này anh dứt khoát khóa cửa lại.
Anh kéo ghế qua ngồi trước mặt cô, nhìn chằm chằm bữa ăn khuya trên bàn cô cùng với thứ lộn xộn gì đó mà anh nhìn không hiểu.
“Anh tới làm gì?”
“Tôi đến thăm cô.”
Triệu Kim Hạ híp mắt, nhớ tới ban nãy anh gần như trong chớp mắt dính lên trần nhà, quả thật giống như người nhện trong phim điện ảnh.
Cô kéo tay anh qua, sờ tỉ mỉ ngón tay của anh.
Toàn thân Giang Trạm cứng đờ: “Cô làm gì đó?”
Cô chỉ muốn nghiệm chứng xem coi có thực sự giống người nhện hay không.
Cô hất tay anh ra, dựa ra sau, nhìn anh: “Anh tới đây lại muốn nói dục vọng gì đó với tôi sao?”
Giờ này đã trễ rồi, cô vẫn còn làm việc, tơ máu trong ánh mắt đều đang kháng nghị.
Anh nghiêng người về phía trước, nói với cô: “Tôi xem tin tức rồi.”
Những lời mắng chửi cô trên mạng đều rất khó nghe, anh không nghĩ tới cô sẽ quan tâm tới những ngôn luận trên mạng, những nhận xét đó chẳng là gì, một người phụ nữ ngay cả một cái chân cũng không quan tâm thì sẽ để ý những lời thô tục trên mạng sao? Hiển nhiên là không.
Giang Trạm nghĩ tới đây, trong mắt chất chứa ý cười nhẹ: “Cô vẫn còn nằm trong danh sách khách hàng của tôi, mấy hôm nay tôi ở bên cạnh cô nhé.”
Triệu Kim Hạ nghe vậy liền nhướng mày, cười ra tiếng.
Giang Trạm bị cô cười cảm thấy lúng túng: “Cô cười cái gì?”
Cô cười: “Anh cho rằng tôi sẽ để một người đàn ông có ý đồ với mình ở lại bên cạnh tôi ư? Vả lại còn là một ác ma.”
Anh ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không làm hại cô.”
“Lời ác ma tin được ư?”
“…Tôi làm sao có thể hại khách hàng của mình chứ?!”
“Tôi coi là khách hàng gì của anh?”
“Tôi…” Giang Trạm đứng dậy, ấp úng hồi lâu mới thì thào nói, “Dù sao cô nằm trong danh sách khách hàng của tôi thì chính là khách hàng của tôi.”
“Vậy tôi từ chối.” Triệu Kim Hạ đẩy anh vào thế chết.
Giang Trạm chán nản, không phản đối.
Bây giờ thời gian quá muộn, có người bận xong việc thì về trước, sau khi mấy đèn bàn bên ngoài tắt đi, trợ lý Hàn Như qua đây mở cửa mới phát hiện cửa khóa trái: “Luật sư Triệu?”
Triệu Kim Hạ cầm lấy cây gậy đứng dậy, đi qua trước mặt Giang Trạm: “Tôi bận rộn nhiều việc, không rảnh đối phó với anh, anh có thể đi rồi.”
Giang Trạm rầu rĩ trong lòng, càng khó chịu hơn bởi câu nói của Triệu Kim Hạ.
Anh hừ một tiếng thật mạnh với bóng lưng của cô.
Triệu Kim Hạ cầm nắm cửa, liếc sang cửa sổ bị đẩy ra, người đàn ông biến mất trong bóng đêm hai ba giờ sáng.
Khoảnh khắc Giang Trạm từ tòa nhà cao tầng rơi xuống, anh quay đầu nhìn một cái.
Nhưng quay đầu nhìn lại thì không có gì cả.
Anh vững vàng rơi xuống đất, tìm một chỗ đẩy ra cánh cửa trở lại quán cà phê.
La Tư nhìn thấy anh, bĩu môi: “Ma vương, anh không về nhà hả?”
“Về cái gì mà về, không có tiền trở về ăn không khí à.” Lúc có tiền còn có thể mời nhân viên quét dọn tính theo giờ dọn dẹp căn biệt thự kia, bây giờ không có tiền, ngay cả tiền điện nước cũng không đóng nổi.
La Tư cười khúc khích: “Ma vương, tôi đã sắp đặt cho anh rồi, nhưng mà phòng rất nhỏ đấy, cũng không có giường êm, chỉ là một cái giường gỗ thôi.”
Giang Trạm vừa nghe tới không có giường êm thì anh không còn thoải mái, vừa nghĩ tới cái gì đó thì La Tư lập tức ngắt ngang anh: “Anh có nghĩ cũng đừng nghĩ, cái giường của anh chiếm diện tích quá lớn, phòng thì quá nhỏ, không qua cửa được đâu.”
Giang Trạm càng buồn bực hơn, anh ủ rũ lên lầu.
La Tư còn xem tin nhắn do khu vực gửi tới.
Hôm sau, Giang Trạm về nhà thay quần áo, anh đem quần áo bẩn qua ném vào máy giặt quần áo của quán ở lầu hai.
Hôm nay là cuối tuần, La Tư đã bắt đầu làm việc cùng vài sinh viên làm thêm.
Lộ Du Du đang pha cà phê, thấy Giang Trạm đi xuống, cô gái cố ý làm cho anh một tách cà phê.
Giang Trạm còn chưa kịp uống hai hớp thì La Tư đột nhiên kêu lên, chỉ vào tivi trên vách tường: “Ông chủ.”
Hiện tại tivi đang phát tin tức buổi sáng, liên quan tới vụ án của Lâm Nhất Thiên.
Phóng viên phỏng vấn nhân viên có liên quan tới vụ án, cùng với gia đình của người bị hại.
Người bị làm mờ khuôn mặt chỉ vào ống kính nhắc tới tên Triệu Kim Hạ, dùng tiếng địa phương chửi rủa, tuy rằng bị tắt tiếng nhưng trông căm phẫn rõ ràng là đang mắng người.
Mà về phỏng vấn nhân viên trong công ty luật của Triệu Kim Hạ, lại chẳng ai bằng lòng nhận phỏng vấn, dường như đã hiểu ngầm với nhau.
Ngôn luận trên mạng ngày càng quyết liệt.
Bên viện kiểm sát cũng đã chính thức phản hồi sự đối lập, tuyên bố người phạm pháp chắc chắn đền tội, không có ngoại lệ.
Thái độ của của nhân viên trong công ty luật đều là tin tưởng Triệu Kim Hạ.
Cổ Dụ Thành như là giành công khoe khoang trước mặt Triệu Kim Hạ: “Thế nào? Anh đã nói từ trước rồi, người do anh tuyển đều đáng tin cậy.”
Triệu Kim Hạ bấm nút điều khiển từ xa tắt tivi, cô nói: “Công ty truyền thông đầu tiên mở đầu việc phỉ báng em đã xử lý chưa?”
“Đã gửi thư cảnh