Edit: Spring13
Đêm đã muộn.
Anh nhoài người trên lưng ghế sô pha nhìn cô cười.
Anh còn chưa kịp nói tên mình với cô thì cô đã hỏi tới.
“Anh nghe được à?” Triệu Kim Hạ kiềm chế niềm phấn khởi dưới đáy lòng, cô cầm chặt gậy, phút chốc buông lỏng ra túm lấy cổ tay anh, “Anh nghe được tôi gọi anh sao?”
Giang Trạm nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cô, nhờ ánh đèn ấm áp anh gần như bị đôi mắt kia hút vào, sau đó anh nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt cô.
Anh nhìn sang cái tay trên cổ tay kia —— có thể cảm nhận được độ ấm của cô.
Sự lạnh băng của cô có phần lẻ loi.
“Không nghe được.” Anh nói xong, sắc thái hưng phấn trong mắt Triệu Kim Hạ tan biến.
Lúc này cảm xúc của cô là chân thật, nhưng sự hưng phấn không còn vui vẻ.
“Vậy tại sao anh đến?”
“Trùng hợp thôi.”
Triệu Kim Hạ buông tay anh ra, cô quay lại ngồi thẳng người, chưa đến một lát cô quay sang nhìn anh, hỏi: “Ác ma các người đi vào nhân gian, không có ai quản lý sao?”
Giang Trạm bò lên lưng sô pha, nghiêng người về trước, nhìn khuôn mặt nghiêng của cô: “Cô muốn biết hả?”
Cô thản nhiên nhìn anh: “Tôi chỉ muốn biết một việc, các anh không phải con người mà khoác lớp da con người đi lại trong nhân gian, các anh có phạm pháp không?”
Sắc mặt Giang Trạm ngẩn ra, anh đi tới trước sô pha.
“Cô gặp được cái gì ư?” Anh nhìn cô, “Này, nếu cô gặp phải chuyện gì kỳ quái thì phải nói cho tôi biết đó.”
Ánh mắt sáng rực của Triệu Kim Hạ nhìn anh chằm chằm không dời mắt.
Giang Trạm bị cô nhìn chằm chằm cảm thấy mình giống như tội phạm.
Anh che mặt mình, chỉ lộ ra chút khe hở nhìn cô, rầu rĩ nói: “Cái gì gọi là khoác lớp da con người? Chúng tôi vốn trông như vậy mà.”
Triệu Kim Hạ nắm lấy tóc mình, nhắm mắt nói: “Nói cho tôi biết.”
“Có.” Giang Trạm bắt chước dáng điệu của cô, anh dựa vào sô pha nhắm mắt lại, “Địa ngục và nhân gian trên cơ bản không có gì khác nhau, nhân gian các người có luật pháp, địa ngục chúng tôi cũng vậy, nhân gian chia ra người tốt kẻ xấu, phân biệt người thượng đẳng hạ đẳng, địa ngục cũng thế.”
Triệu Kim Hạ mở mắt quay sang nhìn anh.
Xung quanh yên tĩnh, cô không nói gì vì thế anh mở mắt nhìn cô, cũng không ngờ chạm vào ánh mắt nhìn chăm chăm của cô.
Anh hoang mang bối rối tránh đi ánh mắt của cô, xoay người đưa lưng về phía cô.
Triệu Kim Hạ vẫn dựa vào lưng ghế, đầu cô hướng về trước hơi cúi xuống.
Cô xoa đầu gối của mình, cong khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ xảo quyệt.
“Những lời anh nói hôm qua, còn nhớ không?”
Anh mau chóng liếc mắt nhìn cô: “Gì cơ?”
“Mấy hôm nay anh ở bên cạnh tôi.” Cô đứng dậy, chống gậy đến phòng giặt đồ lấy quần áo.
Giang Trạm ngơ ngác, sững sờ nhìn cô, anh bật dậy khỏi sô pha, nói với bóng lưng của cô: “Cô không sợ tôi hại cô hả?”
Cô dừng chân quay đầu nhìn anh, làm như bị lời nói của anh chọc cười: “Chẳng phải tôi còn nằm trong danh sách khách hàng của anh sao? Anh bỏ được ư?”
Khách hàng cấp A, dục vọng không biết, linh hồn trân quý.
Anh thật sự luyến tiếc.
Ngay cả mùi dục vọng của cô anh còn chưa ngửi được đâu.
Lòng hiếu kỳ ngày càng trầm trọng đến mức anh không nỡ bỏ.
Anh ngây ngốc ngồi trên sô pha, nằm bên trái nằm bên phải, nằm tới nằm lui, anh thế mà cười ra tiếng, còn chưa cười được một lúc thì anh nghe được tiếng động bên phòng giặt đồ.
Trong nháy mắt anh xuất hiện tại cửa phòng giặt đồ, nhìn thấy người bị ngã, khi anh muốn đi qua đỡ cô dậy thì nghe được cô gào lên với anh: “Không được qua đây! Lập tức đi ra ngoài cho tôi!”
Bàn tay Giang Trạm vươn ra chợt cứng đờ giữa không trung.
Cô cúi đầu lại nói: “Đi ra ngoài!” Lúc này âm thanh đã thấp đi rất nhiều.
Anh lùi về sau, lùi tới gần cửa, dựa lưng vào vách tường.
Đây là cảm giác gì?
Anh nghĩ tới, sau khi mình rơi vào địa ngục thì đã là cô hồn dã quỷ, anh đi dọc theo con đường lớn màu đỏ đi tới bên hoàng tuyền, tại đó có một chiếc thuyền.
Anh muốn đi lên nhưng làm sao cũng không lên được.
Người chèo thuyền vĩnh viễn không nói, lẳng lặng ngồi ở đầu thuyền đợi khách có thể đi đến hoàng tuyền.
Sau đó, anh rơi xuống tầng thứ hai mươi của địa ngục, ở đó có sự trừng phạt càng tàn khốc hơn mười tám tầng trong truyền thuyết nhân gian.
Anh bị ném vào nham thạch nóng chảy của địa ngục, nỗi đau không thể tưởng tượng được chui qua từng chỗ trên cơ thể anh, xé rách rồi chữa lành, lặp đi lặp lại ngày qua ngày, năm này tới năm kia, tra tấn đau đớn không có điểm cuối ——
Là cảm giác tương tự.
Lồng ngực đầy tràn nỗi đau nóng bỏng.
Thế nhưng cũng không tương tự mà có thêm một chút đau lòng.
Anh lén liếc mắt nhìn cô.
Cô vịn vách tường từ từ đứng lên, xoa đầu gối, lúc đang xoa muốn giơ tay lên đấm chân giả thì bỗng nhiên ngừng lại, cô đứng thẳng người, điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Cô vịn mặt tường nhặt lên cây gậy, ôm một đống quần áo ném lên ngăn tủ phòng giặt đồ, cầm lấy vài chiếc muốn thay đi ra ngoài.
Trước khi cô ra ngoài, Giang Trạm đã ngồi trên sô pha, anh nhìn thế giới bên ngoài ban công, cũng để ý động tĩnh phía sau.
Cô chẳng nói gì, cứ vậy đi vào phòng tắm.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp.
Khi cô từ phòng tắm đi ra trên sô pha đã không còn ai.
Cô vịn khung cửa, chậm chạp không nhúc nhích, lẳng lặng ngóng nhìn chỗ trên sô pha, cô thử làm một chuyện ngu xuẩn —— cô nhỏ giọng gọi anh: “Này.”
Nơi ở tại tầng cao nhất rất yên tĩnh.
Tấm màn tại ban công hơi lay động bởi cơn gió nhẹ.
Cô buông ra khung cửa, giơ tay lau đi giọt nước nằm gần mép tóc.
Lúc cô chống gậy muốn đi tới phòng sách thì phía sau vang lên âm thanh hỗn độn.
Cô quay đầu nhìn, người đàn ông từ cửa phòng tắm chạy tới, trong tay ôm một tấm thảm được cuộn lại.
Anh ngớ ra nhìn cô, một lát sau anh cười rộ lên.
Cô nhìn anh, đầu tiên nhíu mày, sau đó nhếch khóe môi: “Phòng tắm nhà tôi thông với cửa chính của địa ngục sao?”
Giang Trạm ôm thảm đi tới phòng giặt đồ, anh quỳ dưới đất nghiêm túc trải ra tấm thảm thật dày ở nơi cô từng ngã xuống.
Anh vừa trải thảm vừa nói: “Trùng hợp, trùng hợp thôi, đi qua ban công lỡ như bị người ta nhìn thấy không tốt đâu, đi qua cửa phòng ngủ của cô…” Anh dừng một chút, nhỏ giọng nói tiếp, “Lại càng không tốt, lần sau tôi đi qua cửa phòng giặt đồ.”
Cô đứng phía sau anh, cầm cây gậy trong tay chỉ vào tấm thảm, hỏi: “Ở đâu ra?”
“Ở nhà tôi.” Anh quay đầu nhìn cô, “Rất dày, cũng rất thoải mái.”
Cô nghiêng đầu, cầm gậy chọc tấm thảm vài cái, dường như đang xác nhận lời nói của anh.
Cô ngước mắt nhìn anh: “Việc làm này của anh có ý nghĩa gì?”
Anh xoay người ngồi trên tấm thảm mềm, nghĩ nghĩ nói: “Sợ cô ngã đấy, cô không đau à?”
Nghe vậy, cô tháo mắt kính ra nhìn anh.
Không có thấu kính, cô thấy anh mơ hồ, giống như cảm giác của cô, tất cả đều hư ảo.
Cô cầm một góc kính, nói: “Tùy tiện lấy đồ sang đây, tôi không cần.”
“Tôi không có tùy tiện mang sang,” Giang Trạm vỗ tấm thảm trước mặt cô, “Cái này rất đắt tiền, chất lượng đặc biệt tốt.” Anh nghiêm túc nói.
Triệu Kim Hạ nhìn anh, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Nếu là người khác thì đã không nói nữa rồi, ý tứ từ chối của cô còn chưa đủ rõ ràng sao?
“Tùy anh.” Cô xoay người đến phòng sách.
Giang Trạm trải thảm xong thì bỏ chạy tới phòng sách của cô, cửa phòng sách khóa trái anh không vào được, mà tự tiện tiến vào cũng không tốt, anh đứng ngoài cửa gọi cô: “Cô muốn tôi ở lại bên cạnh cô, vậy hôm nay tôi ở lại nhé?”
Người ngồi trước máy tính chậm rãi kiểm tra email và tài liệu đính kèm làm lơ với âm thanh bên ngoài.
Chờ cô làm xong việc thì đã qua hơn một tiếng.
Cô tháo mắt kính ra, xoa đôi mắt mỏi mệt, lúc này cô đã không còn nghe tiếng nói chuyện ồn ào của ác ma ở bên ngoài.
Cô ra khỏi phòng sách, Giang Trạm ngồi xổm ở ban công chẳng biết làm gì, cô chậm rãi bước qua, kéo ra cánh cửa trượt bên kia để gió nhẹ thổi vào trong.
Anh quay đầu lại nhìn thấy cô, thế là lập tức đứng dậy, kéo cô qua đây, chỉ vào vật nào đó ở phía dưới, anh hỏi cô: “Cái nước kia làm thế nào có thể đổi màu vậy?”
Triệu Kim Hạ nhìn theo phương hướng anh chỉ, cô không đeo kính nhìn không rõ lắm.
Anh thấy cô nheo mắt nhìn, ngón tay ngoắc một cái, mắt kính trong phòng sách chợt nằm trong tay anh ngay, anh đeo mắt kính cho cô, lại chỉ xuống đó: “Đây này, cái mà cứ thay đổi màu sắc đó.”
Phía dưới tòa nhà Thời Đại hơn ba mươi tầng là một phần sân rộng rãi, cái Giang Trạm nói chính là đài phun nước âm nhạc.
Hơn mấy trăm vòi phun và rất nhiều ánh đèn đồng bộ cùng âm nhạc, màu sắc và hình dạng ngọn đèn thay đổi theo âm nhạc.
Nhìn từ phía trên, Giang Trạm không hiểu nhân gian hiện nay liền ngây ngốc cho rằng nước có thể đổi màu.
Anh nhìn chăm chú, trong mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc phía dưới tòa nhà thành phố.
Cặp mắt kia, thành tâm mà nói, sinh ra đã xinh đẹp, nhưng bởi vì vết sẹo dưới chân mày mà mất đi vẻ xinh đẹp ôn hòa vốn có.
Cô đứng thẳng, một tay cầm đầu gậy.
“Anh…” Cô do dự vài giây, nhìn ánh đèn thành phố trước mắt, rốt cuộc đè xuống nghi vấn trong lòng, giải thích cho anh về đài phun nước âm nhạc ở dưới.
Sau khi nghe xong anh càng kinh ngạc hơn: “Nước còn có thể có âm nhạc?” Nói xong, anh trèo qua lan can ban công.
Cô vươn tay bắt lấy cánh tay anh, lạnh lùng nói: “Anh làm gì đó?!”
Anh đứng ngoài lan can cười: “Tôi đi xuống xem thử.”
Triệu Kim Hạ muốn xem anh còn có thể cười được nữa không, mày cô nhíu lại, tiếp theo cô buông tay ra ——
Khoảnh khắc buông tay ra, cô nhìn thấy anh rơi xuống, một giây đó cô cảm thấy là chính mình nhảy xuống, toàn thân nhẹ bẫng rơi xuống, trái tim cũng rơi xuống theo, nhưng không có sợ hãi chỉ có hưng phấn.
Cô mở to hai mắt nhìn thấy anh dần dần mơ hồ, sau đó biến mất.
Cô nhoài người trên lan can, ngẩng đầu nhìn bốn phía.
May mà ánh đèn trong phòng mờ nhạt, không thể phản chiếu ra, nơi này lại là tầng cao nhất, là tòa nhà cao nhất trong khu vực này, cao hơn tòa nhà này cũng chỉ có biển quảng cáo thật to ở đối diện.
Cô nghĩ thầm, chắc là không ai nhìn thấy được.
Cô nắm chặt lan can nhìn xuống dưới.
Khoảng cách tầm nhìn có hạn, cô chỉ có thể nhìn thấy đài phun nước chớp tắt.
Nhớ lại cảnh anh rơi xuống ban nãy, tế bào toàn thân của cô cũng hưng phấn theo.
Cô hô to gọi anh: “Này —— Hắc Bạch Vô Thường!”
Nửa phút sau, anh từ cửa trượt phía sau đi ra, toàn thân ướt sũng.
“Tôi ở đây.”
Triệu Kim Hạ đột ngột quay đầu lại.
Anh lau khuôn mặt ướt sũng: “Nước thật sự có thể mở nhạc đó.” Anh cười vui vẻ.
“Anh…nhảy vào đài phun nước hả?”
“Ừ.”
Sắc mặt Triệu Kim Hạ dần sa sầm: “Có người thấy anh từ đâu đi xuống không?”
Anh lắc đầu: “Tôi từ bên cạnh đi xuống, còn chưa ở được bao lâu thì lập tức có người chạy tới đuổi theo tôi.” Anh dùng sức vuốt hết phần tóc ra sau sau đầu, anh cau mày, “Người kia còn nói muốn báo cảnh sát, tôi không dám ở lại liền lập tức lên đây —— haiz, cô có biết không, lần trước cô báo cảnh sát, cái người cảnh sát kia còn đánh tôi…”
Triệu Kim Hạ nhìn dáng vẻ nhếch nhác của anh, cô cảm thấy buồn cười, cũng thật sự cười thành tiếng.
Tại ban công, bọn họ được ánh đèn lấp lánh của thành phố vây quanh.
Làn gió thổi qua, anh nhìn cô, nhất thời sững sờ.
“Bắt đầu từ bây giờ tôi ở bên cạnh cô phải không?”
Cô xoay người đi vào trong phòng.
“Anh quyết định đi.”
Quyền chủ động ngay từ đầu ở chỗ ác ma, anh qua lại như thường, cô không thể làm gì anh, huống chi đối với cô, anh ít nhất không nguy hiểm còn an toàn hơn con người.
Anh đứng trên ban công, xoay người nhìn bóng lưng cô, kéo kéo chiếc áo sơ mi ướt sũng.
Anh đi theo qua, còn chưa tới gần cô đã bị cô lấy gậy chỉ vào ngực.
Thật không biết anh nghĩ thế nào lại nhảy xuống đài phun nước.
Triệu Kim Hạ nghĩ thầm, anh đã chết rất lâu rồi, lâu đến mức có lẽ không phải người của thời đại này, một ác ma dựa vào địa ngục sinh sống ở thời đại này có khác gì cô hồn dã quỷ khác đâu.
Cô dí nhẹ ngực anh, nói: “Anh trở về đi.”
“Không phải cô vừa nói do tôi quyết định ư?”
Triệu Kim Hạ nhìn anh từ trên xuống dưới, thu gậy về đứng trên sàn nhà, rồi xoay người về phòng ngủ, cũng chẳng quay đầu lại mà cất tiếng: “Nước của đài phun nước không sạch sẽ.”
Giang Trạm ngẩn người, anh kéo áo mình ngửi ngửi, nhướng mày, hình như có chút mùi lạ.
“Tôi lập tức quay lại.”
Anh mở ra cửa phòng tắm, rồi biến mất.
Triệu Kim Hạ đứng ở cửa phòng ngủ, lẳng lặng nhìn tấm thảm bên trong.
Cô giấu Chu Xích Hòa dọn tới đây, nhưng bản lĩnh của anh rể rất cao, vẫn giúp Chu Xích Hòa tìm được chỗ ở của cô.
Chu Xích Hòa vừa tới liền lo liệu vật dụng trong nhà cho cô, ngăn tủ cái bàn đều cao, thấp quá thì không tiện dùng người máy quét rác… Thậm chí là sợ cô ngã, chị cố ý trải thảm những nơi cô thường ở, trong lòng biết cô không cần, cũng sợ cô quá để ý nên chỉ trải tấm thảm dày trong phòng sách và phòng ngủ.
Một hôm, khi cô về nhà nhìn thấy những tấm thảm này, trong lòng nổi lên lửa giận, nhưng lúc đối diện Chu Xích Hòa thì cô chẳng có lời nào để nói.
Cô bị ngã sẽ có người đau.
Cô rất rõ ràng đau là cảm giác gì, cho nên cô dung túng Chu Xích Hòa làm càn trong nhà mình.
Thế nhưng, người nọ đến từ địa ngục cứ vậy trải tấm thảm không rõ nguồn gốc ở chỗ của cô, có nên dung túng không?
Cô đóng mạnh cửa phòng ngủ, xông tinh dầu giúp dễ ngủ, tháo ra chân giả nằm trên giường, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Chừng nửa tiếng sau, Giang Trạm tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, anh từ cửa phòng tắm đi ra.
Anh ôm gối đầu của mình, cách một cánh cửa gỗ chú tâm lắng nghe tiếng hít thở của người trong phòng.
Nam nhi quân đội Giang gia bắt đầu từ ngày chào đời đã nhất định đi trên con đường luyện võ, luyện tập thính lực là kiến thức cơ bản.
Anh đã chết rất lâu rồi, nhưng năng lực này vẫn còn đó, giống như bẩm sinh, dù thời gian có lâu dài bao nhiêu, có một số thứ làm thế nào cũng không bỏ được.
Anh dán sát cánh cửa, nghe được tiếng hít thở của cô từ từ ổn định, anh mới nằm lên sô pha ngủ.
Hôm sau.
Triệu Kim Hạ giống như thường ngày, thức dậy rất sớm, cô đến phòng sách mở ra danh sách kiểm tra của mình, xác định hôm qua mình không quên chuyện nào phải làm.
Cô vén mái tóc rối, từ phòng sách đi tới nhìn thấy người nằm trên sô pha, cô nhướng mày, chống gậy đi qua.
Giang Trạm nằm ngủ trên sô pha rất ngay thẳng, ngay thẳng đến mức không bình thường, thật giống như cả người bị trói lại, nằm thẳng tắp trên sô pha không nhúc nhích.
Cô giơ gậy lên muốn đánh thức anh, đột nhiên cô lại không muốn gọi anh dậy.
Thời gian kế hoạch của cô không cho phép anh quấy rối một giây nào.
Khi Giang Trạm tỉnh lại, bên trong phòng đã không còn ai.
Anh đang muốn từ sô pha ngồi dậy thì ngoài cửa vang lên tiếng động, có người đẩy cửa vào, là dì giúp việc do Chu Xích Hòa sắp đặt, bà ta vừa tiến vào liền thấy người đàn ông trên sô pha, chỉ vào người hồi lâu, run rẩy quay đầu nhìn Chu Xích Hòa xách rau củ trái cây tươi mới.
“Cô Chu…”
Chu Xích Hòa thay giày xong thì “Hở?” một tiếng, chị vào phòng khách thấy người đàn ông đứng cạnh sô pha, kinh ngạc —— lại có đàn ông ở chỗ của Triệu Kim Hạ?! Triệu Kim Hạ cho phép ư?!
“Anh là ai?”
Giang Trạm xoay tròn con ngươi, không phát hiện Triệu Kim Hạ, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Chu Xích Hòa đặt toàn bộ đồ trong tay lên bàn bếp, chị bước qua đây, nhìn kỹ anh từ trên xuống dưới một lần.
Lúc này đầu óc Giang Trạm coi như hoàn toàn tỉnh táo.
Giang Trạm không biết rõ người trước mắt có quan hệ gì với Triệu Kim Hạ, lúc đang nghĩ ngợi nên ăn nói thế nào thì di động của Chu Xích Hòa vang lên.
Chu Xích Hòa nhìn thấy người gọi tới, chị nhìn xung quanh một vòng, xác định Triệu Kim Hạ không ở đây mới bắt máy.
Hiện tại thời gian đã qua chín rưỡi, Triệu Kim Hạ xem máy theo dõi trong nhà, quả nhiên Hắc Bạch Vô Thường đụng phải Chu Xích Hòa.
Cô nói trong điện thoại: “Chị đưa di động cho anh ta.”
“Sao em lại để một người đàn ông ở trong nhà mình hả?”
“Chu Xích Hòa, chị đưa điện thoại cho anh ta trước đi, em có việc.”
Ánh mắt Chu Xích Hòa thậm tệ nhìn chằm chằm Giang Trạm, chị đưa di động cho anh.
Giang Trạm nhận điện thoại, còn chưa lên tiếng đã nghe Triệu Kim Hạ ở bên kia nói: “Bây giờ anh lập tức rời khỏi đó, không nói câu nào hết, giờ thì trả lại di động đi.” Giang Trạm trả di động cho Chu Xích Hòa, chị cầm di động, Giang Trạm thừa dịp chị đang nghe điện thoại, anh cầm lấy gối đầu của mình xoay người chạy ra ngoài.
“Ê ——” Chu Xích Hòa buồn bực, “Triệu Kim Hạ!”
Điện thoại lập tức cúp máy.
Chu Xích Hòa nghẹn hơi, chị nhìn phía cửa rồi quay đầu nhìn dấu vết có người từng ngủ ở sô pha, còn chưa suy nghĩ kỹ càng thì chị đã chạy về phía phòng ngủ, thấy mọi thứ trong phòng