Edit: Sam
Giang Trạm sinh bệnh, căn bệnh rất kỳ quái, nhất là khi ở lâu bên cạnh Triệu Kim Hạ thì bệnh sẽ nặng hơn.
May mà ban ngày anh bận rộn nhiều việc không ở bên cạnh cô, nhưng càng không ở bên cô thì bệnh càng không tốt.
Cà phê La Tư pha rõ ràng bỏ vào rất nhiều đường, nhưng vẫn đắng hoặc là quá ngọt, cả hai đều khiến người ta phát hoảng.
Anh than phiền với La Tư, cậu ta cũng rất rầu rĩ nói: “Vì sao chỉ anh uống mới bắt bẻ vậy hả? Người khác đều cảm thấy không tệ.”
Lộ Du Du nghe vậy, cố ý làm một cốc trà sữa độ ngọt vừa vừa cho anh.
Giang Trạm uống một ngụm, bởi vì mùi vị mới mẻ, anh cảm thấy uống ngon lắm, khen ngợi vài câu, nhưng sau khi uống nữa thì mùi vị lại trở nên kỳ lạ.
“Anh sẽ không ngã bệnh chứ?” Lộ Du Du nói xong muốn vươn tay sờ độ ấm trên trán anh, anh rụt người về sau, tránh đi bàn tay của Lộ Du Du.
Tự anh sờ trán mình, “Tôi không sao.”
La Tư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ác ma sao có thể ngã bệnh…”
Giang Trạm uống một hơi hết trà sữa, anh ôm chiếc xe cân bằng của mình ra ngoài đi dạo.
Anh muốn đi điều tra Lâm Thụ, trong vòng ba tháng phải thu phục được một khách hàng cấp A, bằng không ba tháng sau anh phải ăn không khí.
Một tháng tám ngàn, anh cảm thấy không đủ xài, bây giờ còn phải để dành tiền, tám ngàn đồng lại giống như càng không đủ.
Giẫm lên xe cân bằng đi được một đoạn đường, anh lại quay về tìm La Tư, chìa tay tìm cậu ta đòi tiền chia lãi.
La Tư ngớ ra, hình như đây là lần đầu ma vương tìm thẳng cậu ta đòi tiền chia lãi.
“Anh cần tiền làm gì?”
“Mời Lâm Thụ ăn chút gì đó, tôi không có tiền, phần để dành không thể động tới.”
La Tư kéo ra ngăn kéo thu ngân, cho anh ba trăm đồng, nói: “Lâm Thụ? Là cái cô sinh viên kia ư? Nếu là sinh viên thì ba trăm là đủ rồi, ăn thêm hai bữa cũng đủ.”
Giang Trạm đoạt lấy tiền giấy trong tay cậu ta, nhìn chằm chằm La Tư không rời, ánh mắt anh như lưỡi dao khiến La Tư phải lùi về sau, càng lùi càng thấy tội lỗi.
Giang Trạm nở nụ cười nói: “Nếu cậu ở quân đội nhà họ Giang của tôi, thế thì khẳng định là một người giỏi tiết kiệm.”
“Ông chủ kỳ lạ quá…” Lộ Du Du nhìn bóng lưng Giang Trạm rời khỏi, nói với La Tư.
La Tư cười cười, “Anh ta vẫn vậy.”
*** ***
Lâm Thụ đeo ba lô ngồi ở quán ăn gọi một ly nước ngọt.
Cô ta đang làm bài, làm được một nửa thì phiền não bắt đầu cào tóc rồi lại tính tiếp.
Đầu óc của cô ta đã bắt đầu xảy ra vấn đề.
Người có chỉ số thông minh rất cao đều phải trả một giá lớn, giác quan của bọn họ nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, bất cẩn một tí sẽ khiến bản thân căng thẳng, nghiêm trọng hơn là bệnh thần kinh.
Ba của Lâm Thụ chính là một ví dụ, ở trong phòng thí nghiệm thời gian dài, chỉ dựa vào chỉ số thông minh cao sinh sống, ngay cả yêu đương kết hôn sống chết đều như là nhiệm vụ theo tuần hoàn được thế hệ sắp đặt mà thôi, cứ sống như vậy ba cô ta càng ngày càng kỳ lạ, không thể tự lo liệu cuộc sống, mạng lưới quan hệ cũng không bình thường, khiến người xung quanh bắt đầu xa lánh sự tồn tại của ông ta, cấp trên lãnh đạo cũng không hiểu được, cuối cùng ba mất đi công việc ở phòng thí nghiệm, suốt ngày ở trong nhà làm thí nghiệm chưa hoàn thành của mình, khiến bản thân người không giống người quỷ không giống quỷ —— bệnh thần kinh, ba dĩ nhiên không khác mấy với bệnh thần kinh.
Cô ta hiện giờ cũng sắp đi trên con đường của ba mình.
Cô ta rất sợ, cô ta chỉ mới mười tám thôi, dựa vào chỉ số thông minh như vậy tương lai tiền đồ vô hạn, nhưng bởi vì gien chất lượng kém do ba lưu lại mà phải biến thành một người mắc bệnh thần kinh sao?
Cô ta dùng sức bẻ gãy cây bút, dùng sức gõ đầu mình, trong đầu đột nhiên hiện ra rất nhiều con số xâu lại loạn xạ trước mắt cô ta, dây thần kinh sọ phát lệnh quá nhanh, nhanh đến mức không thể nào đọc hết mệnh lệnh, vì thế cô ta nhức đầu, đôi mắt cũng đau theo, đầu óc rối loạn đến nỗi cô ta hận không thể đánh vỡ đầu mình ——
Động tác bỗng nhiên khựng lại, cô ta không gõ được nữa, toàn thân bất động.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh đàn ông cố ý đè thấp, giọng nói trong trẻo, chỉ là thông qua âm thanh cô ta cũng có thể nghe ra đối phương không lớn tuổi lắm, trong giọng nói còn có chút non trẻ, càng chứng minh tuổi tác của người đó không lớn.
“Ngược mình như vậy làm gì?”
Người đàn ông bưng tới hai cốc trà sữa, một cốc có vị ngọt đặt trong tay cô ta.
Anh đi vòng qua ngồi trước mặt Lâm Thụ, uống ngụm trà sữa vị xoài chuối tiêu mà mình chưa từng uống, mùi vị mới lạ, anh uống rất thoải mái.
Anh xắn lên tay áo của mình một chút, xắn lên rất gọn gàng, anh làm ra vẻ hứng thú cầm sách vở của Lâm Thụ, thể chữ chi chít trên đó khiến đầu óc anh mơ màng, để không mất mặt mũi anh còn giả vờ lật xem vài trang mới trả lại sách vở cho cô ta.
Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn mấy cái, Lâm Thụ liền có thể động đậy.
Cô ta nắm lấy tóc mình, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, hỏi: “Anh là ai?”
Còn trẻ, âm thanh khàn khàn kỳ quái, giọng nói quá già dặn.
Người đàn ông rút ra danh thiếp trong túi đặt lên bàn, hai ngón tay đè lên đẩy tới trước mặt Lâm Thụ.
Cô ta nhìn thấy cái tên màu xám nhạt in trên danh thiếp màu đen, Giang Trạm.
Trên danh thiếp chỉ có tên và cách liên lạc, không còn gì khác cả, đây là loại chào hàng gì hả? Tên công ty cũng không có, chào hàng cái gì?
Cô ta cào tóc mình, dùng sức đè đầu mình, da đầu bị ngón tay ấn chặt sẽ khiến thần kinh thả lỏng một tí —— cô ta chỉ có thể thông qua phương thức tự ngược để khiến mình thả lỏng.
“Tôi chỉ là học sinh, anh muốn chào hàng thì tìm người khác đi.”
Giang Trạm mặc kệ cô ta nói gì, anh chỉ nói điều mình muốn nói: “Bệnh nhức đầu của cô hình như rất nghiêm trọng.”
Lâm Thụ mở to hai mắt nhìn anh, vốn chỉ hơi kinh ngạc, không ngờ người đàn ông trước mắt lại nói tiếp: “Chỉ số thông minh quá cao, không thể điều khiển đầu óc, có phải rất khó chịu không?”
Lâm Thụ vừa kinh vừa sợ, vội vàng thu dọn sách vở của mình chuẩn bị rời khỏi: “Tôi không biết anh nói cái gì.”
Cô ta đến trường, mẹ sẽ dạy cô ta đừng nói với bất cứ người nào ba mình là ai.
Cô ta từng thử một lần, sau khi nói với người khác ba mình là ai thì nhận được sự khinh thường chê ghét của người khác.
“Hóa ra là con gái của kẻ tâm thần.”
“Chúng ta đừng chơi với cô ta nữa, bệnh thần kinh sẽ lây đó.”
“Con gái của kẻ tâm thần nói không chừng cũng sẽ mắc bệnh đó, mẹ tôi nói, ba thế nào thì con gái thế đó.”
……
……
Lâm Thụ nghe lời mẹ không bao giờ nhắc tới ba mình nữa, nghe lời mẹ coi mình chưa từng có ba, thế thì có lẽ cô ta sẽ thoát khỏi, nhưng huyết thống thì không.
Giang Trạm giữ cô ta lại, cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nói với cô ta: “Đừng sợ, tôi không phải kẻ xấu đâu.”
Lâm Thụ tỏ vẻ cảnh giác, giống như đang nói hiện tại anh giống như một kẻ xấu.
Giang Trạm cười bất đắc dĩ, lấy trà sữa trên bàn nhét trong tay cô ta, nói: “Vị dâu, không biết cô có thích không.”
Lâm Thụ đứng lại, không dám động đậy.
“Ơ kìa, ở đây đông người như vậy, tôi sẽ không làm gì cô.”
Lâm Thụ nhìn xung quanh, đúng vậy nơi này có rất nhiều người, còn có máy quay, anh không thể làm gì cô ta, thế là cô ta ngồi xuống ôm chặt ba lô của mình, đặt trà sữa ở một bên.
Cô ta không uống đồ của người lạ.
Giang Trạm