Edit: Sam
Cô thốt ra ba chữ, thể xác và tinh thần của anh lại chỉ vì ba chữ này mà mềm xuống, mềm nhũn không biết làm sao, ruột gan rối bời nhưng cũng tràn đầy vui sướng.
Anh còn chưa tới gần cô, cô cầm lên cây gậy bên cạnh sô pha dí vào ngực anh.
Toàn thân anh ướt sũng, áo sơ mi cũng ướt đẫm, lồng ngực cánh tay không an phận phồng lên.
Cô phân biệt trong đó còn có mùi cồn, cô không vui vì thế cau mày lấy gậy chọt vào lồng ngực anh —— ác ma biết đau không? Trước đây cô đâm anh một nhát, anh cũng chưa từng đau.
Anh cúi đầu bắt lấy cây gậy trước mặt, cười nhận lỗi với cô, nói: “Tôi đến muộn.”
Cô rút gậy về, anh lập tức đến gần bên cạnh cô, nửa quỳ bên chân cô, hơi ngửa đầu nhìn cô.
“Anh uống rượu?”
Anh nhìn cô, lắc đầu.
“Vậy anh đi làm giao dịch à? Người khác uống rượu?”
Anh nghĩ nghĩ, cũng không tính là vậy, vì thế anh vẫn lắc đầu.
Triệu Kim Hạ rút ngắn cây gậy, cầm gậy gõ vai anh: “Chỉ lắc đầu, miệng anh dùng làm gì hả?”
Anh ngồi xếp bằng, nói: “Bạn bè tụ tập, tôi không uống rượu.” A May coi như là bạn đi? Anh hơi mơ hồ, chắc tính được.
Triệu Kim Hạ cụp mắt nhìn anh, một lát sau cô mới miễn cưỡng à một tiếng, cầm gậy dí nhẹ ngực anh, nói: “Anh trở về tắm rửa thay quần áo đi.”
Anh lập tức về ngay, động tác rất mau lẹ, nhưng lại phiền não chọn quần áo, chọn tới chọn lui sắp qua mười lăm phút.
Anh chạy tới bên cô, ngồi xếp bằng cạnh chân cô, nhìn cô.
Cô tháo ra tai nghe, nhìn anh nói: “Hôm nay anh đã làm gì?”
“Ban ngày đi tìm khách hàng, buổi tối bạn tôi mời đi tụ tập, sau đó đến chỗ cô.”
Triệu Kim Hạ vén tóc ngắn bên tai, vô ý lộ ra vành tay trắng nõn, Giang Trạm thấy nốt ruồi trên vành tai cô, anh liền ngồi lên sô pha, kề sát nhìn vành tai cô.
Triệu Kim Hạ thấy anh nhìn mình như tìm được thứ gì đó thú vị, hai ngón tay cô dí trán anh: “Làm gì đó?”
Anh vén lên mái tóc ngắn của cô, nhìn chằm chằm vành tai cô, nói: “Chỗ này của cô có nốt ruồi.”
Triệu Kim Hạ nheo mắt lại, cũng nhìn sang vành tai anh, cô vươn tay véo một cái.
Toàn thân anh run lên, sau đó thì cứng đờ ngơ ngác nhìn cô.
Cô vén tóc ra sau tai, lộ ra hoàn toàn cho anh xem.
Cả người Giang Trạm cứng ngắc, mới bị cô sờ vành tai nửa đầu anh liền tê dại.
Anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cô có tê không?”
“Gì cơ?” Cô nhìn anh.
Giang Trạm nắm nhẹ vành tai cô, anh nhìn cô, khẩn trương hỏi: “Cô có tê không? Một chút cảm giác cũng không có sao?” Nói xong anh lại véo vành tai của mình, “Tại sao ban nãy khi cô véo tai tôi, cả lỗ tai tôi giống như bị nấu chín, nửa cái đầu đều tê dại.”
Nghe vậy, Triệu Kim Hạ nhướn mày, cười như không cười nhìn anh.
Giang Trạm bị cô nhìn, trong lòng anh như lửa đốt, hai tay thu lại nắm chặt đặt trên đùi.
Anh nghiêng mặt nhìn tivi, nó đang chiếu bộ phim Mỹ, một mảnh tối đen, âm nhạc trầm lắng —— nhờ màn hình phản chiếu ánh sáng trong đêm tối anh thấy được Triệu Kim Hạ lấy tay đè khóe môi, nhưng làm sao cũng không đè xuống nụ cười của cô.
Giang Trạm đột nhiên quay sang, bắt được vẻ tươi cười của cô.
Triệu Kim Hạ thấy anh nhìn qua, cô chẳng hề giấu diếm, dứt khoát cười cho anh xem.
“Cô cười nhạo tôi.”
“Không có.”
“Cô rõ ràng cười nhạo tôi.” Giang Trạm nhíu mày, dáng vẻ tức giận rõ rành rành, nhưng không biết tại sao Triệu Kim Hạ lại cảm thấy thú vị.
Hóa ra dáng vẻ nửa hiểu nửa không hiểu của người xưa tương đối đáng yêu.
Triệu Kim Hạ nắm hai lỗ tai anh, hỏi anh: “Tê không?”
Lỗ tai của Giang Trạm lạnh băng trong bàn tay cô, nhưng trong giác quan của anh là nóng hổi, không thể dập tắt.
Anh nhìn khuôn mặt Triệu Kim Hạ, nói không nên lời.
Cô nói: “Anh nhất định rất ít tiếp xúc với phụ nữ có phải không? Haiz, anh ở cổ đại làm gì hả? Sao ngay cả phụ nữ cũng chưa từng tiếp xúc vậy? Thế gia vọng tộc người ta?…” Cô nghĩ nghĩ, “Con cháu phú quý khép kín ư? —— không đúng, anh chết trên chiến trường thế thì không phải là thư sinh? Bị bắt trên chiến trường ——”
Giang Trạm nắm tay cô, ngắt ngang lời nói nhảm của cô: “Triệu Kim Hạ.”
Triệu Kim Hạ “Hử?” một tiếng.
“Tôi ngã bệnh rồi.” Giang Trạm nắm chặt cổ tay cô, nắm thật mạnh, khiến ngón tay cô mất đi sức lực buông ra lỗ tai anh.
Anh nhìn ngón tay mảnh mai của cô, nói, “Tôi bệnh rồi, tôi phải đi về.” Nói xong anh buông tay cô ra đứng dậy muốn đi.
Vừa nãy tâm trạng Triệu Kim Hạ còn vui vẻ, bây giờ từ từ lạnh xuống.
Cô giữ chặt cổ tay anh, hé miệng lại phát hiện mình căn bản không có lý do gì bảo anh đừng đi.
Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến cô tức giận, nhưng không biết mình nên giận thế nào.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, kéo tay anh, lúc này anh mới quay đầu nhìn cô.
“Anh khó chịu chỗ nào? Tôi gọi bác sĩ qua đây, ông ta sẽ tới bất cứ lúc nào, anh không cần trở về.” Cô chỉ có thể dùng lý do ngớ ngẩn này bảo anh tiếp tục ở lại đây.
Anh nhìn cô.
Cô nắm chặt cổ tay anh, thấy anh chẳng nói lời nào, tâm tư cô nguội lạnh dứt khoát buông lỏng tay.
“Anh đã muốn về thì đi đi.”
Giang Trạm cúi đầu.
Triệu Kim Hạ đeo tai nghe lần nữa, đôi mắt không tiêu cự nhìn tivi, xem tiết mục thế giới động vật.
Giang Trạm nhìn cô một cái, anh che ngực mình xoay người biến mất.
Cô xem tivi, bươi móc làm hỏng bàn phím mềm của điều khiển từ xa, tiếp theo, trong căn phòng mờ tối tĩnh lặng cô quăng đi điều khiển trong tay.
Cô mang chân giả, đến phòng tắm tắm rửa khử trùng, sau đó đi ngủ.
Đúng vậy, bất cứ chuyện gì bất cứ kẻ nào cũng không thể làm xáo trộn mọi phép tắc của cô.
Phép tắc nằm trong kế hoạch của cô, như vậy cô sẽ rất an toàn, tâm trạng cũng sẽ ổn định, sẽ không mất kiên nhẫn phát giận.
Ba đã dạy cô, cô còn nhớ, không nên bởi vì khe hở trong cảm xúc mà lơi lỏng.
Không nên.
Không nên đâu.
Một tháng còn chưa kết thúc, vẫn còn thời gian một tuần.
Kỳ nghỉ của Triệu Kim Hạ kết thúc sớm, cô thu dọn mọi thứ, gọi điện thoại nói với Chu Xích Hòa mình ra ngoài, có thể cho dì giúp việc sang đây dọn dẹp làm vệ sinh, cô còn muốn đổi một cái sô pha khác, Chu Xích Hòa lấy bữa cơm làm điều kiện trao đổi, cô cũng đáp ứng.
Triệu Kim Hạ giống như thói quen mọi ngày, chừng chín giờ xuống lầu.
Cổ Dụ Thành có cùng thói quen với cô trong thời gian này cũng đỗ xe dưới lầu chờ cô, tuy rằng biết cô có khả năng không đi xuống, nhưng thói quen nhiều năm như vậy, không sửa được tật này, chỉ là không ngờ hôm nay còn chưa tới thời gian thì cô đã đi xuống.
Cổ Dụ Thành ra khỏi xe, chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt kích động: “Em chịu đi ra rồi? Anh còn tưởng em vẫn nằm dí ở trong nhà.”
Triệu Kim Hạ cười ảm đạm: “Đã lâu không gặp.”
Cổ Dụ Thành sờ đầu, cầm lấy cặp hồ sơ trong tay cô: “Đi thôi, anh lái xe đưa em đi.”
“Được.”
Tới công ty luật, các đồng nghiệp đặc biệt kích động đối với sự xuất hiện của Triệu Kim Hạ, nhất là Hàn Như suýt nữa là bật khóc, cô ta đi theo Triệu Kim Hạ vào văn phòng, nói: “Luật sư Triệu, nếu chị không trở về em thật sự muốn chết đó.”
Triệu Kim Hạ cởi ra áo khoác treo trên giá áo, cô chống gậy lấy cái tách trên bàn đưa cho Hàn Như: “Nói bừa.”
Hàn Như nói: “Cái tên Lệ Liệt kia giống như kẻ điên ấy, anh ta cứ muốn tìm chị.”
Triệu Kim Hạ cởi đồng hồ ra: “Lấy latte cho tôi, phải đậm một chút.”
“Vâng.”
Con người Lệ Liệt nhiệt độ ba phút*, càng không tìm thấy mới có thể càng kiên trì.
Triệu Kim Hạ nghĩ thầm vậy cho anh ta tìm được đi, nhiệt độ ba phút sẽ mau chóng qua thôi.
(*) chỉ một người chỉ có thể duy trì sự nhiệt tình đối với sự vật hoặc người mình yêu thích trong một thời gian có hạn hoặc nhất thời (nguồn: Weibo Việt Nam)
Một lát sau, Hàn Như bưng cà phê tiến vào, cũng cầm đến danh sách thân chủ gần đây, đều là đến tìm Triệu Kim Hạ.
Cô nhanh chóng xem lướt qua, thấy được cái tên Tô Hạo đến ngày hôm qua.
Cô tiếp tục xem, hỏi Hàn Như: “Dạo này trong giới giải trí có tin tức gì không?”
“Giới giải trí?” Hàn Như nghĩ ngợi, “Có, có một việc ầm ĩ rất nghiêm trọng, một vài nghệ sĩ của công ty giải trí OM xảy ra chuyện, đã mấy hôm rồi nhiệt độ còn chưa giảm xuống —— à đúng rồi, trên danh sách hình như có một nghệ sĩ của OM, tên là Tô Hạo, anh ta tìm chị rất gấp.”
“Ừm, tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”
Triệu Kim Hạ chủ động liên hệ Tô Hạo, bảo anh ta qua đây ngay bây giờ.
Tô Hạo ấp úng hồi lâu, nói hiện tại không thể ra ngoài.
Chuyện tin tức dính tới vài tiểu sinh thần tượng nổi tiếng hiện nay, Tô Hạo là người mới chẳng những không sao ngược lại còn thoát khỏi hiềm nghi, người hâm mộ của những tiểu sinh thần tượng kia có lẽ bất mãn, muốn Tô Hạo đứng ra làm chứng để chứng minh sự trong sạch của thần tượng bọn họ.
Triệu Kim Hạ xoay con quay trong tay, im lặng một lát rồi nói: “Vậy nếu tôi tự tới nơi, chi phí ——”
Tô Hạo đã nghe nói về tiếng tăm của Triệu Kim Hạ, anh ta hết sức tin tưởng cô.
Anh ta nói: “Nếu được mong cô cho tôi nợ trước, tôi có tiền sẽ lập tức trả cho cô, tuyệt đối không ít đâu.”
Triệu Kim Hạ dựa vào ghế, ở trong đầu nhanh chóng tính toán về tình hình hiện tại của Tô Hạo và khả năng nổi tiếng của anh ta.
Cô bỗng nhiên khựng lại, hỏi Tô Hạo: “Giao dịch giữa anh và Giang Trạm là cái gì?”
Tô Hạo im lặng: “Chuyện này có liên quan tới giao dịch sao?”
“Có, tôi cần xác định anh có khả năng trả thù lao cho tôi hay không.”
Tô Hạo nghĩ đến lời cảnh cáo của ông chủ, anh ta không dám nói chi tiết, chỉ có thể nói với cô: “Ông chủ bảo đảm tôi sẽ thành danh.”
Triệu Kim Hạ còn muốn hỏi nữa, nhưng đây là câu trả lời cuối cùng của Tô Hạo, cô hiểu được giao dịch của bọn họ tuyệt đối giữ bí mật, nói thêm một chữ có thể xảy ra chuyện.
“Được, tôi biết rồi, gửi địa chỉ cho tôi.”
Cô cúp máy, cầm con quay ba góc trong tay.
Bảo đảm?
Cô cười lạnh, có thể bảo đảm bao nhiêu đây?
Cô không tin sự bảo đảm này.
Nhận được địa chỉ, Triệu Kim Hạ chuyển cho Cổ Dụ Thành, bảo anh ta cùng đi qua đó.
Tới chỗ Tô Hạo thuê ở tạm thời, không nhìn thấy người hâm mộ nào, ngược lại nhìn thấy một tay săn ảnh lén lút.
Triệu Kim Hạ nghiêm mặt, cô đeo kính râm đứng dưới ánh mặt trời chỉ về phía tay săn ảnh.
Cổ Dụ Thành theo hướng cô chỉ nhìn qua, thấy được tay săn ảnh cầm máy ảnh, sau khi nhận rõ là ai, anh ta cười lớn hô lên: “Ơ kìa! Phóng viên Mã!”
Phóng viên họ Mã nghe tiếng bèn nghiêng người nhìn qua, thấy được người chống gậy, anh ta nheo mắt nhìn kỹ mới biết là Triệu Kim Hạ, anh ta biến sắc xoay người bỏ chạy.
Cổ Dụ Thành thấy vậy cười nói: “Kim Hạ, phóng viên Mã bị em chỉnh thật sự sợ rồi, nhìn thấy em là bỏ chạy ngay.”
Triệu Kim Hạ đi vào trong tòa lầu nhỏ, vào chỗ che mát, cô tháo ra kính râm: “Anh theo sát anh ta, nếu lần này anh ta nhằm vào Tô Hạo viết loạn gì đó thì đừng buông tha.”
Lúc lên cầu thang, Cổ Dụ Thành chạy đến trước người cô, vươn tay về phía cô.
Triệu Kim Hạ ngước mắt nhìn anh ta.
“Không phải luôn như vậy sao? Đường khó đi anh dìu em đi.”
Gần một tháng không gặp Cổ Dụ Thành, anh ta dường như đen hơn hồi trước, làn da lúa mì nhàn nhạt càng ngày càng đậm.
Cô nhìn Cổ Dụ Thành, có một vài cảm giác bắt đầu thay đổi.
Cô không thể nào giống như trước kia chẳng hề do dự đặt tay trong lòng bàn tay anh ta —— nhưng, cuối cùng cô vẫn vươn tay ra.
Đúng vậy, luôn là như vậy, tạm thời còn chưa có lý do để thay đổi tình trạng