Edit: Spring13
A May nói dục vọng của con người có rất nhiều loại, dục vọng có thể lấy ra buôn bán càng nhiều hơn nữa.
Đối với những thứ hư vô mờ mịt này nhân loại luôn không để ý, điều cần làm là lấy tiền tài quyền lực, thậm chí thứ gì đó tốt hơn để hấp dẫn bọn họ, bọn họ sẽ không nói hai lời lấy ra trao đổi.
Điểm cuối của dục vọng chính là linh hồn.
Bọn họ tham lam không thỏa mãn, cuối cùng…
Lúc này có thể dễ dàng lấy đi linh hồn quý giá của bọn họ, dù sao bọn họ hoàn toàn không cần đến.
“Giang Trạm, anh ăn chút bánh ngọt đi, làm giao dịch với nhân loại còn thoải mái hơn ở trong địa ngục vĩnh viễn không được tắm nắng.” A May rất thích dạo chơi nhân gian.
Nhân gian không giống địa ngục, nhân gian có thể bao dung sự phóng đãng vô tận của cô ta.
“Tôi thà đem thời gian dùng trên người nhân loại, tình nguyện cùng bọn họ chơi trò chơi dục vọng, cũng không muốn trở về địa ngục vĩnh viễn không có độ ấm kia nữa.”
Giang Trạm nghĩ tới lời của A May, anh cũng nhớ lại sợ dày vò chờ đợi không có điểm cuối trong địa ngục hồi ấy.
Hô hấp lạnh lẽo của anh nhẹ nhàng phả trên cần cổ trắng trẻo của cô, trong tầm mắt là lông mi dài mảnh của cô, anh nhẹ giọng nói: “Cho tôi dục vọng của cô đi.”
Dục vọng?
Triệu Kim Hạ chậm rãi quay đầu qua, đối diện khuôn mặt Giang Trạm: “Anh nói cái gì?”
Dục vọng? Tình dục?
Cô ngớ ra vài giây: “Anh muốn lên giường với tôi ư?”
Giang Trạm “Hả?” một tiếng, anh chớp mắt một hồi lâu mới hiểu được ý cô, anh bỗng chốc đứng dậy lùi ra sau, “Không phải đâu ——” Anh tự bị vấp chân ngã ra sau, bờ mông rơi mạnh xuống đất.
Khuôn mặt anh căng thẳng nhìn Triệu Kim Hạ, úp úp mở mở một hồi, bên tai hơi nóng lên, “Cô nói vớ vẩn.”
Ánh mắt Triệu Kim Hạ lẳng lặng nhìn người đàn ông ngã ngồi dưới đất, cô đứng dậy lấy cái gậy trên chiếc bàn thấp bên cạnh, sau đó dùng sức vung gậy, phần dưới cây gậy sắc bén nhẹ nhàng dí trước người anh.
Cô kiêu căng nhìn anh, một tay lấy ra điều khiển trong túi quần, nhẹ nhàng bấm một cái.
Thiết bị báo động trong phòng vang lên chói tai.
Cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh thế này, còn muốn lên giường với tôi?”
Sắc mặt Giang Trạm đỏ rần: “Không phải…không phải, tôi không có!”
Triệu Kim Hạ gập cánh tay, từng bước một tới gần anh.
Thiết bị báo động vang lên, bên anh rể sẽ có hành động ngay tức khắc, tất cả cửa trong phòng đều khóa lại, mã khóa cửa sổ cũng đã đổi mới, cô còn cài đặt lại an ninh ở ban công, người này chắp cánh khó thoát.
Cô không tin tại chỗ cao như vậy, người này còn có thể biến mất!
Phần cuối cây gậy nằm tại xương quai xanh của anh.
Cô nhấc lên chân trái không lành lặn đạp trên bụng anh, đồng thời dùng sức, bản thân cô cũng khó chịu.
“Nói, rốt cuộc anh là ai.”
Đợt tấn công đột ngột của Triệu Kim Hạ khiến Giang Trạm đông cứng ——
Anh ngơ ngác nhìn chân giả của cô đạp trên bụng mình, ngỡ ngàng nhìn cô dùng phần cuối cây gậy dí trên ngực mình, anh ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn cô.
Trong bóng mờ u ám, vẻ đẹp của cô bị che lấp, kín đáo nhưng cũng rất nguy hiểm.
Anh chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, người phụ nữ thế này vẫn là từ rất lâu rất lâu hồi trước anh từng nhìn thấy trên chiến trường ——
Quân đội Giang gia xuất hiện một nữ tiên phong, lên chiến trường giết địch không thua kém đàn ông bọn họ bao nhiêu.
Một hôm nọ, sau khi chiến đấu hăng say trên chiến trường đẫm máu, Giang Yên nhảy xuống lưng ngựa lau đi vết máu trên mặt, sau đó cầm thương chạy như bay tới trước mặt anh, mặt mày cô phấn chấn đắc ý nói: “Thất ca! Huynh xem! Đây là trận thắng đầu tiên của muội!”
Nhưng mà…không giống, không giống như bây giờ.
Người trước mặt, trong ánh mắt chẳng có gì cả.
Trong mắt Giang Yên là sự ấm áp, mặc dù từ chiến trường đi xuống nhưng trong mắt cô vẫn là sự ấm áp.
Giang Trạm bắt lấy chân giả của cô, không có bất cứ báo hiệu nào, anh đột nhiên xuất hiện sau lưng cô ——
Đây là chuyện trong nháy mắt.
Triệu Kim Hạ giật mình, trong tay cô trống rỗng, cây gậy cũng bị anh cướp đi rồi.
Một tay Giang Trạm vòng qua cần cổ trắng nõn của cô, kề sát bên tai cô trong bóng mờ, nói với cô: “Tôi đến từ địa ngục, là Hắc Bạch Vô Thường tới lấy mạng của cô đó.”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa vang lên âm thanh của anh rể.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, ngay sau đó là cảnh sát được đào tại bài bản tiến vào cửa.
Giang Trạm ngược lại không ngờ một thiết bị báo động có thể đưa cảnh sát tới nhanh như vậy.
Anh cười cười nhìn Triệu Kim Hạ đờ đẫn không dám động, “phù” một tiếng sau đó anh biến mất.
Triệu Kim Hạ lập tức xoay người, chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài.
Không có…không có bóng người.
Cứ như vậy biến mất không có dấu vết…?
Trình Thiệu chạy ào vào còn chưa có hành động gì thì Chu Xích Hòa ở phía sau đã chạy qua trước, chị kiểm tra toàn thân cho Triệu Kim Hạ, xác nhận cô không bị thương mới yên tâm.
“Kim Hạ! Em muốn hù chị chết à!”
Triệu Kim Hạ nghiêng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, nói với anh rể Trình Thiệu: “Người chạy rồi.”
Trình Thiệu kinh ngạc: “Chạy? Chạy từ đâu?”
Đây là tầng cao nhất! Bay xuống dưới hả?
Trình Thiệu nhoài người bên cửa sổ nhìn xuống, từ đây nhảy xuống còn xương cốt không? E là chỉ còn mẩu vụn.
Anh ta xoay người, hỏi Triệu Kim Hạ: “Người từ đây nhảy xuống à?”
Triệu Kim Hạ im lặng một lúc mới nói: “Anh rể, chuyện này đừng để người khác biết được.
Em còn có vụ án phải làm, quá nhiều người biết được sẽ không có lợi cho em.”
Trình Thiệu cân nhắc mấy giây rồi gật đầu: “Được, có điều, an ninh thế này có ổn không? Một người sống lớn như vậy vào từ đâu?” Anh ta nhìn xung quanh, thậm chí nhoài người ra cửa sổ, thò ra nửa người nhìn xung quanh, hoàn toàn không thể nào từ cửa sổ tiến vào, chỗ cao như vậy, nhìn xuống thôi cũng đã hơi sợ.
Bản thân Triệu Kim Hạ cũng không biết.
Người kia…có vấn đề, hoặc là nói cô nên thay đổi ý nghĩ.
Hắc Bạch Vô Thường? Đến lấy mạng cô?
À, thật là rất thú vị.
Triệu Kim Hạ lùi ra sau, ngồi trên sô pha đơn: “Anh rể, ngại quá, đêm hôm còn quấy rầy tới anh.”
“Không sao không sao, sự an toàn của em là quan trọng mà, nếu anh không đến chị em sẽ mổ anh đó.”
Chu Xích Hòa trừng mắt liếc nhìn Trình Thiệu.
Trình Thiệu xoay người bỏ chạy, bố trí các anh em kiểm tra xung quanh một lần, xác nhận không có việc gì mới bảo bọn họ rời khỏi.
Bản thân anh ta thì kiểm tra khắp nơi lần nữa, tránh bỏ sót gì đó.
Trình Thiệu đi tới cạnh góc tường, kiểm tra tất cả thiết bị an ninh, phát hiện không có dấu vết bị phá hoại, cửa chính ban công cửa sổ đều không có.
Chu Xích Hòa sờ trán Triệu Kim Hạ: “Em không sao chứ?”
Triệu Kim Hạ lắc đầu: “Em không sao, anh chị trở về đi.”
Chu Xích Hòa nhìn Triệu Kim Hạ, xảy ra chuyện lớn như vậy cô lại chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào ư? Chị nhẹ tay dí trán Triệu Kim Hạ: “Em đó, đuổi vệ sĩ làm gì? Nếu vệ sĩ còn ở đây, nói không chừng chẳng xảy ra chuyện này.”
Triệu Kim Hạ thấy chị gái nhắc tới chuyện này, cô buồn cười: “Cô ta còn không bằng em.”
Chu Xích Hòa nhướng mày: “Hả? Còn không bằng em? Triệu Kim Hạ, em không phải cho rằng một mình em có thể so với hai người chứ? Phải, cô ấy không bằng em, nhưng em phải rõ ràng sức mạnh của hai người mạnh hơn một người đó.”
Triệu Kim Hạ chẳng hề nể tình: “Cô ta sẽ liên lụy tới em.”
“Em!” Chu Xích Hòa chán nản.
Đối với đứa em gái cùng mẹ khác cha này, lúc đầu biết được Chu Xích Hòa còn hơi băn khoăn, thế nhưng mẹ rất yêu thương Triệu Kim Hạ, thường xuyên nói với chị Kim Hạ là đứa con gái ngoan, rất đáng yêu cũng rất xinh đẹp.
Ban đầu Chu Xích Hòa chỉ có thể thông qua video trò chuyện để tiếp xúc với Kim Hạ đáng yêu.
Tình cảm của ba mẹ hai người cũng không ảnh hưởng đến con cái, hai người đều nghiêm túc qua lại, ba mẹ cũng không cãi nhau chỉ là không có tình cảm, quyết định ly hôn thì nói thẳng với con mình, dùng cách thức con cái có thể chấp nhận để nói chuyện với bọn trẻ, điều này cũng khiến hai cô cùng mẹ khác cha lầu đầu gặp mặt cũng không có cảm xúc chống đối.
Sau khi thực sự gặp mặt, Chu Xích Hòa nhìn một cái liền yêu thích đứa em gái này.
Triệu Kim Hạ trời sinh tính tình hoạt bát sáng sủa, đáng yêu xinh đẹp, học giỏi lại khiêm tốn, cũng khó trách mẹ thương em gái đến vậy.
Nhưng ba của Triệu Kim Hạ thì lại khác, gia đình ông ta rất phức tạp, phức tạp đến nỗi Triệu Kim Hạ là đứa nhỏ không thể tiến vào cánh cửa nhà họ Triệu.
Khi gặp lại nhau thì Triệu Kim Hạ đã xảy ra chuyện.
Cũng từ sau lần đó, Chu Xích Hòa từ bỏ ngành thiết kế mà mình yêu thích, chị lựa chọn học y khoa.
Những thứ yêu thích có đôi khi xây dựng trên tình cảm ngược lại càng nhiệt tình hơn.
Chu Xích Hòa ngồi trên tay vịn sô pha, chị sờ ót Triệu Kim Hạ không nói gì nữa.
Nói thêm nữa, Triệu Kim Hạ cũng không trở về lúc trước, cô hiện tại chẳng đáng yêu chút nào, toàn thân đều là gai nhọn sắc bén, không chịu để người ngoài tới gần mình một chút.
Cuối cùng cô đã học được bảo vệ chính mình.
Nhưng bảo vệ quá mức khiến cho người ta đau lòng.
“Kim Hạ, vậy chị về trước nhé?”
“Đi nhanh đi.”
“Hừ, em rốt cuộc có coi chị là chị gái không hả?”
Triệu Kim Hạ xoay mặt qua, lấy tay đẩy Chu Xích Hòa, hối thúc: “Chị đi nhanh đi.”
“Thật là không có lương tâm.” Chu Xích Hòa cười mắng.
Chu Xích Hòa cùng Trình Thiệu trở về, chị vẫn lo lắng bèn bảo Trình Thiệu giúp một việc, cho dù tiêu tiền tìm một vệ sĩ bảo vệ em gái cũng được.
Hiện tại chị có chút trông gà hóa cuốc, Triệu Kim Hạ lại là người mạo hiểm làm liều, tiếp nhận vụ án căn bản mặc kệ sau lưng người ta có bối cảnh, vụ án cô tiếp nhận từ mấy năm trước giúp người ta thắng kiện, cậu