Hai người dựa vào nước đựng trong túi nhỏ nán lại trong hang động vài ngày.
May mắn cơ thể Tuân Du tốt, mấy ngày nay dựa vào bình kim sang dược kia miệng vết thương cũng không bị nhiễm trùng, chỉ là tạm thời không đi đường được.
Hắn liền quyết định cứ ở trong động vài ngày nghỉ ngơi bình phục đã, đợi cho thân thể hắn khỏe mạnh hơn rồi sẽ quay về, đỡ phải lo lắng dọc đường đụng phải Tuân Sách.Ân Ly đương nhiên là hoàn toàn nghe theo hắn, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong động cùng hắn.
Chỉ là vẫn luôn ở cửa động nhìn ngó xung quanh, sợ bị Tuân Sách đuổi theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến ngày thứ ba, lương thực trong túi nhỏ không còn lại bao nhiêu, Ân Ly từ sáng sớm liền không chịu ăn gì, lo lắng Tuân Du ăn không đủ no.Tuân Du cười nói: “Mau ăn đi, vi phu có nghèo đến mấy cũng không để phu nhân bị đói, nếu phu nhân không chịu ăn, vậy bổn vương liền nhịn đói cùng nàng.”Dáng vẻ thế nào cũng không chịu bỏ qua của người này khiến nàng khó lòng chống cự, chỉ đành lấy lương khô qua cắn mấy miếng.
Tuân Du không hài lòng lại bẻ một miếng lớn nhét vào trong tay nàng: “Ăn hết.”Ban đêm, Ân Ly dựa vào Tuân Du bỗng nhiên tỉnh lại, trong động tối đen như mực, của động chỗ kia lại có mấy ánh lửa thấp thoáng, nàng hoảng sợ, mau chóng bò dậy, cẩn thận từ nhánh cây nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài vậy mà có một đám người vây quanh, còn mặc áo giáp, không biết là địch hay là bạn.Sắc mặt nàng trắng bệch, lo lắng bọn họ bị Tuân Sách phát hiện, vừa định xoay người đi gọi Tuân Du, đột nhiên đâm vào một bức tường thịt rắn chắc.“Suỵt… Ta nhìn xem…” Tuân Du ôm nàng nhỏ giọng nói, Ân Ly bất giác an tâm hẳn, che miệng dựa vào lồng ngực hắn.Tuân Du đẩy lá cây ra, cẩn thận đánh giá xung quanh, binh lính bên ngoài đa số đều mặc áo giáp thường chiến của Đại Lương, có điều không thấy tướng lãnh, hắn cũng không thể xác định xem có phải là Tuân Sách cải trang dụ hắn không.Sơn động chỗ bọn họ ẩn nấp đã được Ân Ly dùng nhánh cây cỏ dại che kín mít.
Chỉ liếc mắt nhìn qua chắc chắn không nhìn ra được.
Đội binh kia tra xét một vòng xung quanh rồi sau đó tiếng tục đi về phía trước.
Đi sau đội ngũ là tướng lãnh, đúng là một trong những tướng lãnh cao cấp trong quân của Tuân Du.Lúc này Tuân Du mới thả lỏng thần kinh, thổi ra một tiếng còi ám hiệu, người nọ vừa nghe thấy trên mặt mừng rỡ như điên: “Là Vương gia… Mau! Mau tìm!”Hai người cuối cùng cũng hữu kinh vô hiểm trở lại quan doanh.
Mấy ngày sau Ân Ly mới biết được, Tuân Sách đã bị bọn Liễu Giang