Ánh đèn đêm soi chiếu cả một vùng thành phố H, dòng người lại hối hả lướt qua nhau trên những cung đường quen thuộc.
Tất cả cũng như hàng loạt hồi ức xảy ra trong bảy năm qua như một cuốn phim chạy nhanh trong trí nhớ của Lý Giao Viên lúc này, quen thuộc như mới hôm qua nhưng lại sao quá xa lạ đến không thể ngờ.
Thời tuổi trẻ vì đam mê mà gia nhập làng giải trí, vì đến tuổi mà chọn Phác Hy kết thúc câu chuyện độc thân của mình và chào đón Hoan Hoan ra đời.
Từng ngày trôi qua, cuộc sống vẫn cứ diễn ra như thế giữa gia đình, bạn bè, sự nghiệp và người hâm mộ.
Nàng luôn cố gắng phấn đấu để bên ngoài có thể nhìn thấy được hình ảnh của một người phụ nữ đảm đang và đầy năng lực.
Nhưng liệu ai biết bên trong nàng phải từng đêm gặm nhắm những nỗi đau như thế nào?
Có thể mỗi môi trường làm việc khác nhau sẽ tạo cho người ta có cảm giác áp lực và niềm vui khác nhau.
Nhưng giới giải trí không phải là một nơi giống như văn phòng hay công ty, Lý Giao Viên đang sống trong một xã hội nơi tình người chỉ còn lại một chút hơi tàn khi họ có thể dìm chết bạn bởi những lời nói vô đạo đức, những logic khác người hay thậm chí những lời mỉa mai mắng nhiết thậm tệ.
Chỉ cần họ không thích bạn, họ có thể tìm đủ mọi cách để đưa bạn lên đoạn đầu đài và phán bạn bản án tử hình mà không cần phán xét hay thẩm tra.
Cuộc đời của nàng cũng tưởng chừng như gục ngã khi vấp phải thời kỳ đen tối nhưng Nhan Kiều là người mở ra con đường sống cho nàng khi ấy, Lý Giao Viên vẫn sẽ nhớ mãi ân tình này đồng thời nàng cũng nhìn rõ được, để sống trong xã hội đầy rẫy những con người chỉ dám dùng lời nói để hãm hại người khác thì nàng phải càng mạnh mẽ hơn, càng sống một cách quang minh chính đại hơn để cho họ thấy được nàng là một người phụ nữ khiến người khác phải ngước nhìn.
Và cuối cùng, Lý Giao Viên cũng làm được, nàng trở thành một trong những ngôi sao được săn đón hàng đầu, những bộ phim hạng A hay thậm chí là những lời mời quốc tế khiến đồng nghiệp phải trầm trồ tán thưởng.
Nhưng chung quy, cuộc sống này chỉ nhìn vào những sai lầm của bạn mà lên án chứ họ không bao giờ nhìn thấy điểm tốt của chúng ta trong thời gian qua.
Những ngày qua, khi tin tức ly hôn được đưa ra, Lý Giao Viên nàng lại phải lần nữa đứng trên ngọn sóng to của dư luận, từ khóa tìm kiếm có liên quan đến nàng thuộc hàng top của các trang mạng uy tín, mạng xã hội cá nhân cũng nhận được hàng ngàn lượt bình luận khiến cho bên đại diện cũng phải đau đầu.
Phóng viên thì luôn trực chờ trước nhà, công ty khiến nàng di chuyển có chút khó khăn.
Đối với các diễn viên trẻ, có thể họ không dám bước ra ngoài hay lo sợ lên mạng để thấy những lời bình luận tiêu cực nhắm vào mình, nhưng Lý Giao Viên lại khác, nàng vui vẻ lướt từng trang web để đọc bài viết cũng như ý kiến của người hâm mộ về mình, tiêu cực có và tích cực cũng có.
Lý Giao Viên đã luyện được đến trình độ khi đọc phải những anti-fan thì nàng mỉm cười cho qua xem như người qua đường, còn khi thấy những lời ủng hộ thì lại để trong lòng làm động lực bước tiếp.
Trên tầng 20 của một trong những tòa nhà cao cấp bậc nhất nơi đây, Lý Giao Viên đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn về nơi phía xa chỉ toàn một màu đen nhưng bên dưới lại là những ánh sáng loe lói chập chờn của đèn đường, những biển quảng cáo hay là những ánh đèn từ những ngôi nhà ấm áp.
Liệu nàng còn có cơ hội có một căn nhà ấm áp nữa hay không?
"Reng!" – Điện thoại cầm trong tay chợt run, nhìn tên người gọi phát sáng trên màn hình, rất tự nhiên lòng nàng lại vui vẻ.
"Alo" – Lý Giao Viên nhẹ giọng trả lời.
"Chị...ngủ chưa?" – Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của Dĩ An.
Lý Giao Viên đứng quay lưng tựa vào cửa sổ, ánh mắt nàng long lanh tựa những ngôi sao đêm khó thấy nơi thành thị sáng đèn, tay nắm chặt điện thoại, nàng có thể nghe được bên kia tiếng lật giấy xột xoạt: "Vẫn chưa, còn em? Cũng đã mười hai giờ hơn rồi sao chưa ngủ, còn làm việc à?"
Dĩ An trầm mặc một chút sau đó mới lên tiếng "Uhm, ký vài chỗ nữa là xong rồi, lo lắng cho ngày mai ra tòa sao?"
"Em nói xem?" – Lý Giao Viên từ hôm qua đã nhận được thông báo sáng mai ra tòa giải quyết chuyện ly hôn vì Phác Hy liên tục từ chối yêu cầu ly hôn hòa thuận nên phía toàn án bắt buộc phải giải quyết vụ này.
Bên kia tiếng lật giấy đã không còn, tiếng đóng bút cũng vang lên "Cứ tin vào Đằng Phong, anh ấy là luật sư giỏi.
Hoan Hoan sẽ bên chúng ta."
Lý Giao Viên vô thức lắc đầu rồi lại khẽ cười cho hành động của bản thân, sau đó nàng lại bình thản nói "Người tôi tin là em, Dĩ An....!Mấy ngày nay thật vất vả cho em rồi."
Dĩ An bên kia như rơi vào trầm lặng của đáy tim, cô dựa người vào ghế, cô xoay ghế về hướng cửa sổ, ánh mắt nhìn về khung cảnh bên ngoài, cô có thể cảm nhận được tâm tình của Lý Giao Viên.
Có lẽ đó là sự cảm kích nhưng cũng có một chút điều gì đó gọi là tình yêu thương trong đấy, Dĩ An là người của nghệ thuật nên cô rất nhạy cảm và Lý Giao Viên cũng thế, có những chuyện đã dần dần thay đổi trong suy nghĩ cũng như cuộc sống hằng ngày của cả hai.
Tuy nhiên, chẳng ai nói ra điều ấy mà tự ngầm hiểu với nhau.
Dĩ An cùng với Nhan Kiều bận tối mắt để dẫn mũi dư luận, dùng các mối quan hệ để ép nhà báo hạn chế khai thác thông tin.
Lý Giao Viên dù ở nhà nhưng nếu nói không lo lắng cũng là giả, chỉ là đôi khi muốn cầm máy gọi điện thoại hỏi thăm cũng phải suy nghĩ lại vì hiện tại mọi người đang vì nàng mà cố gắng nên không thể làm phiền nên nàng đổi cách thành nhờ Tiểu Cảnh đặt phần ăn giúp cho mọi người.
Chỉ là đôi khi có những đêm dặn lòng không được, nàng lấy hết sức lực ủng hộ cho bản thân có thêm tự tin để nhắn vài câu "Giữ sức khỏe" hay "Nhớ ngủ sớm" cho Dĩ An, Lý Giao Viên thấy tin nhắn đã gửi thì sẽ cười dù trước hay sau vẫn không nhận được hồi âm.
Hôm nay, khi điện thoại reo, nàng quả thật có chút không ngờ...!
Thời gian cứ lặng lẽ trôi từng giây như thế, hai người hai nơi nhưng lại có thể nghe được hơi thở của đối phương, đôi khi cuộc sống chỉ cần sự yên bình như vậy là được rồi nhỉ?
"Giao Giao, chị có đang đứng bên cửa sổ không?"
"Có, sao thế?"
"Nhìn ra ngoài xem, nhìn nó lấp lánh đẹp không? Chị biết không, tôi rất thích đứng ở những nơi thật cao để nhìn ngắm thế giới này, có thể là ở trên đỉnh núi hay đơn giản là một căn phòng ở tòa nhà cao tầng.
Vì chỉ cần đứng nơi cao như thế, tôi mới có thể quan sát được mọi người, tôi sẽ cảm thấy mình cao ngạo, tự tại khiến người khác phải ngước nhìn và tôi đang bước trên mọi người mà đi.
Cảm giác đó rất thoải mái và nó khiến tôi thấy hài lòng"
"Chị có cảm giác, em đứng nơi đó như đang cố bảo vệ lấy bản thân của mình, cố chấp không cho người khác biết em đang đơn độc, cô đơn và yếu đuối.
Em lấy sự thỏa mãn đó mà dằn lại nội tâm trống rỗng đầy hụt hẫng"
"Hay thật? Chị có thuật độc tâm sao?"
"Chẳng phải em là bậc thầy độc tâm thuật sao?"
"Có vẻ chị học được rồi.
Nhưng tôi sẽ không để chị thấy tôi khi yếu đuối đâu?"
"Tại sao?"
"Vì tôi không thích"
"Gì chứ, đừng để cho thím đây thấy em yếu đuối, nếu không chị đây sẽ cươi chết em"
"Chị dám?"
"Nói sao bà đây không dám á? Em nhỏ tuổi hơn chị đây rất nhiều nhá"
"Ha..xem ra tâm trạng rất tốt, xem như tôi lo lắng không đâu rồi?"
"An An...!em lo lắng cho tôi sao?"
"..."
"Tôi biết chị là người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng tôi không phải là một người tốt"
"Chị không quan tâm, chị chỉ biết những chuyện em luôn âm thầm làm vì chị mà thôi.
An An, cuộc sống của chị ở tương lai sẽ có ánh sáng phải không?"
"Bóng đêm sẽ không bao giờ là mãi mãi, phía cuối con đường sẽ luôn có ánh sáng.
Cũng như những ánh đèn neon bên dưới chân chị, nó không phải là một bóng sáng duy nhất mà có rất nhiều bởi vì nó không hề đơn độc trên thế giới này.
Vậy nên, chị không phải chỉ có một mình mà chị còn có mẹ Lý, Hoan Hoan, Kiều tỷ và chị dâu bên cạnh là bạn bè đồng nghiệp cùng fans của chị.
Nên tất nhiên, tương lai của chị sẽ có ánh sáng."
"Vậy thì em cũng như thế phải không?"
"Không, con đường của tôi và chị không giống nhau?"
"Hiazz....!Đồ cứng đầu nhà em...!Ngày mai em có đến không?"
"Sẽ."
"Được, vậy ngày mai gặp em.
Ngủ sớm đi"
"Được, chị cũng thế.
Ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Lý Giao Viên đợi Dĩ An cúp máy mới lấy điện thoại ra nhìn, màn hình lúc này đã đen nhưng ánh mắt nàng vẫn thủy chung nhìn vào đấy, cái nóng của điện thoại như muốn nhắc nhở nàng rằng cuộc trò chuyện lúc nãy không phải là mơ mà là sự thật.
Và nàng, cũng đã dũng cảm nói lên một phần nỗi lòng của mình với Dĩ An...có lẽ nên ăn mừng nhỉ?
Lặng ngước nhìn về phía ghế sofa nơi phòng khách, Hoan Hoan yên lặng nằm nơi ấy ngủ như một tiểu thiên sứ.
Có mẹ, có Hoan Hoan và có người ấy...!mong sao cuộc sống tương lai của nàng sẽ ngập tràn ánh sáng...!
Nâng bàn tay thon đẹp chạm nhẹ vào từng ánh sáng nho nhỏ ấy thông qua lớp kính cường lực, khóe môi nàng khẽ cong một nụ cười chân thật.
"Nếu con đường của em là bóng tối thì chị tình nguyện làm ánh sáng, dù lẻ loi cũng sẽ cạnh em soi đường.
Nhưng chị tin rằng, em sẽ không để chị đơn