Mọi ánh mắt điều dừng lại trên người Lý Giao Viên, cả hội trường như đang ngừng lại vì ai ai cũng điều có lòng cảm thương trước tình cảnh một đứa bé chỉ mới sáu tuổi mà phải đứng trước mặt biết bao nhiêu người để kể lại câu chuyện bạo lực gia đình, những lời nói của cô bé sẽ là bằng chứng xác thực nhất để thẩm phán có thể đưa ra phán quyết chính xác cuối cùng cho một gia đình.
Nhưng dù thế nào thì cũng không công bằng cho một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học và lo chơi phát triển.
Các nhà báo ở hiện trường tác nghiệp một cách chuyên nghiệp, dù bị hạn chế chụp ảnh trong phiên tòa nhưng đôi tay cứ thoăn thoắt ghi chép, với họ việc ly hôn của một gia đình nổi tiếng đã không còn là xa lạ nữa và nếu họ viết hay thì niềm đau khổ của người khác lại là chén cơm manh áo của họ nên không có gì mà phải cảm thấy xót thương cả dù có cũng chỉ là cảm thương bằng vài cái lắc đầu hay ánh mắt thương hại, chung quy nhân phẩm hay cách đối xử giữa người với người chỉ đơn giản bị đồng tiền che mắt.
Thẩm phán nhìn xuống phía bên dưới, ánh mắt hướng về phía Đằng Phong, nghiêm giọng hỏi " Bên phía nguyên đơn có muốn bổ sung thêm nhân chứng hay không?"
Đằng Phong nhìn về phía Dĩ An như tham cầu ý kiến, sau khi nhìn được ánh mắt sắc bén của Dĩ An cũng như cái gật đầu, anh liền nhanh giọng đáp " Thưa chủ tọa, bên chúng tôi muốn bổ sung nhân chứng đó là cháu Phác Hoan, con gái của thân chủ chúng tôi và bị đơn."
Lúc này, bên dưới vang lên vài tiếng thở dài ngao ngán vì đúng như mọi người đoán được, xem ra sinh trưởng trong gia đình giàu có cũng không phải dễ sống chút nào.
Đằng Phong im lặng đưa ánh mắt chán ghét nhìn về phía Phác Hy đang gần như muốn phẫn nộ phía bên cạnh, trong tim anh cũng chẳng dễ chịu gì khi nhìn thấy tên cầm thú này.
Nếu không gì trọng trách bên mình thì anh đã không giữ hình tượng mà bay vào đánh hắn vài đấm rồi nhưng mà cũng không được, sẽ làm bẩn tay sạch đẹp ngọc ngà của anh.
"Khụ.." – Trợ lý bên cạnh cảm giác Đằng Phong không đúng lắm bèn ho nhẹ nhắc nhở.
"Tuy nhiên, kính thưa quan tòa vì lý do nhân chứng còn nhỏ tuổi nếu bị tra hỏi trước hội trường có thể ảnh hưởng đến tâm lý của trẻ.
Chúng tôi hy vọng quý tòa có thể vào bên trong trò chuyện với bé một cách tự nhiên nhất để bé có thể thoải mái nói ra những điều bé biết cũng như làm giảm mức độ ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển của bé sau này.
Đây là bản báo cáo đánh giá về tác động đám đông đối với trẻ em của Giáo sư tâm lý Đào Duy, chúng tôi hy vọng quan tòa có thể hiểu và thông cảm." – Đằng Phong vừa nói vừa trình bản báo cáo cho chủ tọa.
Chủ tọa cầm xem những dòng được đánh dấu trong tập tài liệu sau đó đơn giản nói "Phiên tòa tạm dừng mười phút.
Xin mời luật sư Đằng và hai vị giám sát theo tôi vào bên trong."
Sau khi chủ tọa đi vào trong, cảnh sát vẫn giữ trật tự tuy nhiên cánh phóng viên vẫn không buông tha cùng nhau giơ máy ảnh hướng về phía Phác Hy cũng như Lý Giao Viên.
Hàng ngàn câu hỏi lại được đặt ra cho mối quan hệ của họ.
...!
Hàng loạt câu hỏi được đưa ra sắc bén và đủ độ sâu để có thể cấu thành một bài báo lá cải nếu một trong hai người đưa ra câu trả lời.
Nhưng không, cả hai bên quyết định giữ im lặng cho toàn bộ câu hỏi, lúc này đây phiên tòa đã tạm dừng được năm phút.
Phác Hy một thân tây trang phẳng phiu đang ngồi xem điện thoại, thỉnh thoảng lại trừng mắt nhìn tên luật sư rồi đưa ánh mắt căm phẫn về phía Lý Giao Viên.
Nếu có người tin ý sẽ nhìn thấy bên thái dương của hắn xuất hiện vài tia mồ hôi li ti như muốn phản ánh tâm lý căng thẳng của bản thân.
Dĩ An vẫn điềm nhiên ngồi bên cạnh Lý Giao Viên, thỉnh thoảng vỗ nhẹ lấy bàn tay trắng ngà mang chút run rẩy của Lý Giao Viên, khi nhận được ánh mắt của nàng thì cô lại khẽ cong khóe miệng.
"Muốn uống nước không?" – Dĩ An đơn giản hỏi
"Không muốn, chị hiện tại không có tâm trạng." – Lý Giao Viên lo lắng trả lời.
Dĩ An cầm lấy chai nước bên cạnh nhẹ mở nắp đưa đến trước mặt nàng, bâng quơ nói "Dù có lo lắng cũng không nên để người khác nhìn thấy, họ sẽ nhận ra và tìm cách đánh bật lại chị.
Uống chút nước tâm trạn sẽ đỡ hơn"
Lý Giao Viên nhìn gương mặt như không có gì, vẫn bình tĩnh khẽ nói "Em muốn tôi uống nước thì tại sao không nói thẳng mà còn phải hỏi.?"
"Tôi thích, chị có ý kiến gì sao?" – Dĩ An khẽ nhướng mày.
Lý Giao Viên nhìn hành động tuy đơn giản nhưng mang đầy sự bá đạo trẻ con, nét mặt nàng cũng giãn ra hơn, khẽ uống ngụm nước nhỏ rồi nói "Cám ơn."
"Không có gì, đây là chuyện có ảnh hưởng đến công ty nếu không giải quyết Kiều tỷ sẽ đuổi tôi, tôi cũng không muốn làm người vô gia cư nên cố gắng thôi."
Lý Giao Viên lắc đầu mỉm cười, nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay "Chị phát hiện em gần đây nói nhiều hơn thì phải."
Dĩ An nghe xong khẽ nhướng đuôi mày rồi im lặng không lên tiếng.
Phiên tòa lại bắt đầu, mọi người lại yên vị chỗ ngồi.
"Sau khi trò chuyện cùng nhân chứng,