Cung điện Thái Tử Anzo.
Rầm!
Tiếng đạp phá đồ đạc vang lên.
Thái Tử Anzo trên trán nổi gân xanh, tức giận đập phá đồ đạc.
Đám thuộc hạ ở dưới không dám ho he, cúi đầu đứng im, 2 tay năm chặt vào nhau, đôi chân run rẩy sợ đái ra quần.
"Ai đứng ra giải thích cho ta xem có chuyện gì, là chuyện gì xảy ra." Thái Tử Anzo tức giận hét lớn vào đám thuộc hạ.
Cả đám thuộc hạ cúi gằm mặt xuống, không giám nói cũng không giám nhìn vào mặt Thái Tử.
"Ngươi đến nói cho ta xem có chuyện gì!" Thấy không ai đứng ra, Thái Tử tức giận chỉ thẳng vào mặt một tên gần nhất noi.
"Thưa Thái Tử, Bá Tước Hubert đã trả đủ số lương thực đã mượn cùng với lãi suất 5%." Tên thuộc hạ sợ sệt nói.
Nghe được vậy, Thái Tử càng tức, vơ lấy cái ghế gần đó ném thẳng vào người tên thuộc hạ vừa báo cáo khiến cho hắn ôm cái ghế bay ra một góc.
"Đây là thứ ta muốn nghe à, cái ta muốn biết là làm sao tên khốn Bá Tước Hubert đó lại có nhiều lương thực như vậy, thậm chí còn có thể giảm giá cả của lương thực." Thái Tử hét lên.
Cả đám người bên dưới thấy Thái Tử tức giận cũng đành đứng im chịu trận, bởi vì bọn hắn cũng không biết lương thực này đến từ đâu.
Dù đã cho người đi điều tra nhưng hiện tại vẫn chưa có tí manh mối nào.
Sau khi phát tiết xong, Thái Tử ngồi xuống ghế trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, Thái Tử Anzo lấy lại bình tĩnh của mình, chỉ vào một têm thuộc hạ nói:
"Ngươi nói một chút thiệt hại của chúng ta đi."
Tên đó run rẩy tiến lên nói:
"Thưa...Thưa Thái Tử, thời điểm chúng ta cho Alex Lucifer mượn lương thực giá là 1 đồng vàng 3 tấn, hiện tại khi hắn trả cả gốc lẫn lãi số lương thực cho chúng ta thì giá là 1 đồng vàng 5 tấn.
Như vậy với 1 triệu tấn lương thực nếu quy đổi thành tiền theo giá lương thực thời điểm ký kết khê ước thì chúng ta cho Alex Lucifer mượn 3334 tử kim tệ.
Theo thỏa thuận, Alex Lucifer đã trả cho chúng ta cả gốc lần lãi số lương thực đã mượn là 1 triệu tấn lương thực và 50 nghìn tấn lương thực lãi suất nhưng....nhưng" Tên thuộc hạ ấp úng nói.
"Nói!" Thái Tử Anzo lớn tiếng.
"Nhưng thời điểm tên Alex Lucifer đem trả lương thực cho chúng ta giá lương thực ngoài thị tường là 5 tấn cho 1 đồng vàng nên tính ra là hắn mượn của chúng ta 3334 tử kim tệ nhưng trả lại cho chúng ta 2100 tử kim tệ." Tên thuộc hạ nói trong nước mắt.
Hắn sống bao nhiêu năm rồi lần đầu mới gặp cái thể loại này, mượn hơn 3000 tử kim tệ mà trả lại có 2100 tử kim tệ đã thế lại không thể tìm ra cách nào để bắt bẻ đòi lại, mà mẹ nó nhục nhất là trong số 2100 tử kim tệ còn có cả lãi suất 5%.
Thần mẹ nó lãi suất, chưa bao giờ nghe qua cái kiểu lãi suất như vậy cả.
Hắn lần này cũng đi theo ăn hôi, cuối cùng mất trắng, tâm tự tử đều có.
"Vậy hơn 1234 tử kim tệ của ta đi đâu rồi hả? Nó đi đâu rồi?" Thái Tử Anzo không kìm chế được cảm xúc hét lên.
"Thần...!Thần không biết." Tên thuộc hạ vẻ mặt nhăn nhó đáp.
Hắn mà biết tại sao biến mất thì giờ hắn cũng không đứng ở chỗ này mà khắp nơi đi vay tiền rồi.
"Một lũ vô dụng."Thái Tử Anzo không biết lại nhặt đâu cái ghế ném thẳng vào tên thuộc hạ đang báo cáo khiến cho hắn cũng nối tiếp đàn anh bay ra một góc tâm sự cùng tên thuộc hạ đầu tiên vẫn đang nằm đấy, sợ hãi mãi không giám đứng dạy.
"Ngươi cũng ra đây hóng gió à?" Tên ôm ghế bay ra góc phòng đầu tiên thấy có một tên khác cũng ôm ghế bay ra nằm cùng bèn lên tiếng chào hỏi.
"Ra đây ngắm cảnh nha, khung cảnh ở đây thật thơ mộng." Tên bay ra sau cũng lên tiếng đáp lại.
"TIếp tục báo cáo đi." Có vẻ như đáp ghế rất giúp ích cho giải tỏa tâm trạng nên Thái Tử Anzo đã bớt giận đi đôi chút nói.
"Chúng ta hiện tại còn hơn 2 triệu tấn lương thực đã thu mua với giá cao nhằm mục đích đầu cơ tích trữ, hiện tại vẫn nằm ở trong kho không bán ra được, toàn bộ tiền của chúng ta bao gồm cả 5000 tử kim tệ đã vay mượn hiện tại chỉ còn mỗi lương thực, còn đúng hơn 2 triệu tấn lương thực.
Mà lương thực để lâu có thể sinh ra nấm mốc, ẩm ướt vân vân nên chi phí quản lý số lương thực này cũng phải tốn một..."
— QUẢNG CÁO —
Event
Rầm!
Tên thuộc hạ còn chưa kịp thông báo xong đã được Thái Tử Anzo cho gia nhập câu lạc bộ những người ôm ghế ngắm góc phòng.
----------------------------
Cùng lúc đó tại tầng 6 khách sạn Thực Tiên Lai.
Alex đã cho gọi quản gia thực tập Amori, thư kí Sophia và Farlay đến dùng bữa.
Lúc đầu khi thức ăn dọn lên chỉ có một mình Alex ngồi vào bàn ăn, những người còn lại là thuộc hạ không được phép ngồi cùng bàn ăn với chủ nhân.
Nhưng Alex kiên quyết ra lệnh cho bọn họ ngồi xuống ăn cơm chung, nếu không phải ngại vấn đề thân phận, Alex đã cho người làm giải chiếu ngồi khoanh chân ăn cơm.
Như vậy mới có cảm giác của một bữa cơm.
Nhưng nhìn chung khi mọi người đều ngồi xuống dùng bữa dù lúc đầu đám người Sophia có chụt rụt rè nhưng thời gian trôi đi cũng dần thích ứng với không khí bữa ăn, mội người trò chuyện hết sức vui vẻ.
Nhất là khi vừa kiếm được một số tiền rất lớn, vào ai mà chả cười rách cả mồm.
"Thiếu gia, ngài làm cách nào mà có thể kiếm được một số lượng lớn lương thực như vậy?" Amori hỏi.
Vấn đề này hắn đã thắc mắc rất lâu nhưng chưa giám hỏi thiếu gia, hắn hỏi Sophia thì cũng chỉ nhận được một câu trả lời đầy tính nhân văn là: Bí Mật".
Nghĩ nó cay.
Cuối cùng không kìm chế nổi sự tò mò nên hắn hỏi Alex.
"Chuyện này à, vậy để Sophia kể chuyện này đi, ta cũng rất tò mò muốn biết xem chuyến đi này như thế nào?" Alex lên tiếng
"Vâng thiếu gia" Sophia dừng một chút cải tổ lại những từ ngữ trong đầu rồi bắt đầu kể chuyện.
Trở lại thời gian hơn 7 tuần trước, khi mà Thái Tử Anzo trong bóng tối bắt đầu thao tác kế hoạch thu mua đầu cơ tích trữ lương thực khiến cho giá cả tăng cao.
Sau khi biết chuyện này hắn nhờ cha mình là Bá Tước Huber điều tra tất cả nhưng thông tin có thể hữu dụng giúp hắn, rồi trải qua 1 đêm vắt óc suy nghĩ xem làm cách nào có thể chơi lại bọn chúng.
Cuối cùng sau khi vận dụng rất nhiều chất xám hắn nhớ tới cụm từ bán khống rất phổ biến ở thế giới kiếp trước nên hắn đã vạch ra một kế hoạch to lớn.
Một mặt tung hết lương thực ra bình ổn giá cả khiến cho giá lương thực tăng lên rất chậm và biểu hiện cho Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ thấy rằng lãnh địa Barum hết sạch lương thực rồi, sắp chết đói rồi.
Sau một thời gian giá lương thực tăng lên đáng kể Alex liền đi vay lương thực của Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ, hắn đã khéo léo đánh vào lòng tham của bọn chúng khiến cho bọn chúng không thể cưỡng lại được mà quyết định cho mượn.
Mà thứ khiến cho bọn chúng quyết định cho Alex mượn lương thực là bởi vị bọn chúng không hề biết đến nghệ thuật bán khống khiến cho một màn như vậy phát sinh.
Thái Tử Anzo và đám thuộc hạ mất cả chì lẫn chài, còn đám thương nhân trục lợi sau vụ này ối người phá sản vì vay mượn quá nhiều tiền để lao vào thị trường.
Nhưng muốn chơi trò bán khống xong dìm giá lương thực để kiếm lời thì thứ quan trọng không thể thiếu được đó chính là lương thực, rất nhiều lương thực.
Vậy lương thực có từ đâu.
Alex phải thu thập toàn bộ tình báo về các vương quốc xung quanh vương quốc Antics và cả những quan hệ ngoại giao giữa các đất nước với nhau.
Cuối cùng hắn chọn Công Quốc Palasium, đây là một công quốc nằm ở phía nam, nơi chủ yếu là đồng bằng với khí hậu ôn hòa quanh năm rất thuận lợi cho việc trồng trọt.
Công Quốc chính là một vùng lãnh thổ được cai quản bởi một vị Công Tước.
Nhưng Công Quốc đặc biệt ở chỗ nó là một vùng lãnh thổ độc lập có bản chất như một Vương Quốc nhưng lại không đủ điều kiện để trở thành một Vương Quốc.
Nói chung Công Quốc giống như một đất nước nhỏ được cai quản bởi một vị Công Tước, người dân trong Công Quốc cũng có thể vị Công Tước cai quản Công Quốc là Vua
Công Quốc Palasium chính là một đất nước nhỏ bé được cao quản bởi Công Tước Palasium.
Vì là một đất nước nhỏ nên để có thể tồn tại được, những Công Quốc đó sẽ phụ thuộc vào một Vương Quốc khác hùng mạnh hơn để được che trở và bảo vệ trước những mối nguy đến từ Vương Quốc khác và những con quái vật hay thú triều...
Nói nôm na là những Công Quốc này sẽ nhận một Vương Quốc mạnh khác làm anh cả và hàng năm sẽ nộp một chút phí bảo kê gọi là triều cống.
Mà Công Quốc Palasium lại là một nước chư hầu của Vương Quốc Plasma hùng mạnh nằm ở phía nam đại lục.
Biết được những thông tin này, Alex liền bắt đầu thao tác.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hắn gom góp toàn bộ những chiếc thuyền vận tải trong lãnh địa và đi thuê những chiếc thuyền vẫn tải cỡ lớn và cỡ trung của thương hội Baron, sau đó cải hoán và treo cờ của những thương hội