Trình Sở Y nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm không vui nghĩ thầm: “Đế tinh lu mờ, lẽ nào là điềm báo Đại Khương sắp đổi chủ?”
Sấu Tử đã chuẩn bị xong nước tắm, chạy ra báo với hắn: “Thái tử phi, người mau vào tắm đi.”
Trình Sở Y vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Sấu Tử lo ngại chạy tới hỏi: “Người đã nhìn sao suốt ba canh giờ rồi không rời mắt.
Lẽ nào sắp xảy ra chuyện gì hệ trọng?”
“Gần đây có ai bàn tán tin gì kỳ lạ không?”
Sấu Tử lắc đầu: “Chuyện kỳ lạ nhất chỉ có hôm qua Tô thị tỷ muội kia đột nhiên tới thăm người, ta nói người ngủ rồi nên bọn họ mất hứng quay về.
Đám thị vệ nói chắc là bọn họ còn vướng mắc chuyện thái tử từng qua đêm ở chỗ chúng ta.
Thái tử ở bên bọn họ suốt thì bọn họ không tính, mới chỉ ngủ lại đây một đêm mà đã như bị ai đổ dầu sôi vào người.
À còn một chuyện, ta nghe lén được ở chỗ Toàn Tử.”
“Ngươi với Toàn Tử thân thiết từ bao giờ thế?”
Sấu Tử cười vỗ ngực tự hào: “Ta đương nhiên phải mở rộng quan hệ, giúp thái tử phi nghe ngóng nhiều tin hay ho rồi.
Số sơn trà lần trước quốc sư mang tới, thái tử phi đem chia cho ta, ta có chia cho hắn mấy trái, sau đó hắn tặng lại ta hồ lô ngào đường, tặng qua tặng lại vài lần tuy chưa thể gọi là thân thiết gì nhưng tự nhiên cũng nói chuyện nhiều hơn vài câu.”
“Cũng tốt!” Trình Sở Y cười nhẹ.
“Vậy ngươi nghe được tin gì hay ho?”
“Thái tử hôm nọ qua đêm ở chỗ Tô Như Thiện đến mức ngủ quên, chậm trễ giờ thượng triều bị hoàng thượng trách một trận, may mà có vương gia nói đỡ, nếu không đã bị phạt quỳ ở Tông miếu rồi.”
Trình Sở Y dở khóc dở cười.
Này mà là tin hay ho gì?
“Ngươi bớt nghe mấy chuyện nói xấu thái tử lại, tìm tin nào thật sự có ích cho ta đấy.
Mà nhắc đến vương gia, ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại ngài ấy.
Lần trước ta bị bệnh được ngài ấy chăm sóc, cũng nên đến cung ngài ấy cảm tạ một lần.”
Sấu Tử nghe vậy liền cướp lời của Trình Sở Y: “Phải đấy thái tử phi.
Vương gia đối xử với người vô cùng tốt, còn tận tay đút thuốc cho người nữa.
So với thái tử thì…thật chẳng muốn nói đến.”
Trình Sở Y cười điểm ngón tay vào giữa trán Sấu Tử.
Nói xấu thái tử thì nó luôn rất giỏi.
“Nhưng không thể đến tay không được, đợi ta nghĩ ra nên tặng lễ vật gì rồi mới đến.”
“Vậy giờ người vào tắm trước đi.
Ta đi chuẩn bị ít quả khô cho người ăn tối.”
Trình Sở Y gật đầu.
Khi nào thiên hạ loạn thì khi ấy tính.
Hắn chỉ là một phàm phu tục tử, cũng không tài cán gì mà lo nổi đến việc Đại Khương đổi chủ.
Trình Sở Y nghĩ vậy liền nhẹ nhõm đi vào hồ tắm phía sau phòng ngủ.
Hắn cởi y phục bước xuống làn nước trong ngâm mình, ngâm một lúc vì dễ chịu quá mà thiêm thiếp ngủ quên.
Không biết hắn đã ngủ được bao lâu, tới khi nghe được tiếng bước chân đi tới thì hơi thanh tỉnh.
Trình Sở Y vô tư lùa tóc sang một bên vai, còn chẳng thèm quay lại mà nói: “Sấu Tử, lấy giúp ta cái khăn đi.”
Khương Mặc Hiên nhìn bả vai Trình Sở Y thon gọn cân đối, đường cong mỹ miều tao nhã, phía sau còn có nụ tịnh đế liên một trắng một đỏ biểu tượng cho Đại Khương mê tình luyến ý ẩn hiện, trái tim đập phập phồng nơi lồng ngực.
Y chầm chậm bước tới theo cảm xúc, nửa chừng khựng lại, suýt chút là mất kiểm soát trước những ý nghĩ không nên có.
Khương Mặc Hiên đổi hướng rút nhanh chiếc khăn trên giá ném lên đầu Trình Sở Y.
Trình Sở Y tóm khăn quay lại, mặt mày cứng đờ ra: “Thái tử!”
“Còn muốn ngâm trong đó đến chết sao?” Khương Mặc Hiên giả vờ nổi giận ra ngoài.
Trình Sở Y lật đật lau sạch người mặc y phục vào và ra theo.
Khương Mặc Hiên nắm chặt tay đứng gần tấm bình phong ngoài phòng nghĩ: “Khi nãy…đối với một nam nhân…thật điên rồ…”
“Thái tử!” Trình Sở Y gọi đến lần thứ hai thì y mới hoàn hồn, nhưng vẫn chưa ý thức được mình đang nói gì: “Đêm nay…ở lại…”
Trình Sở Y hiểu ra: “Được.”
Khi Sấu Tử bưng đĩa quả khô vào phòng, Trình Sở Y dâng lên mời Khương Mặc Hiên nhưng y không ăn.
Hắn bèn trả lại Sấu Tử và cho nó lui ra.
“Thái tử, đêm nay ngươi muốn ngủ trên giường hay tiếp tục ở nhuyễn tháp?”
Khương Mặc Hiên nghĩ nghĩ nói: “Trên giường.”
“Vậy ta sang nhuyễn tháp.”
“Không cần.”
Khương Mặc Hiên nắm tay áo hắn kéo lại.
Nếu y ở nhuyễn tháp, hắn lại lấy chăn đắp cho y, lỡ để bản thân bị bệnh thì người nghe Khương Linh Đế mắng lại là y.
“Ngủ chung.”
“Hả?” Trình Sở Y trợn mắt lên há hốc.
“Đừng có nghĩ vẩn vơ.
Bản thái tử không có hứng thú với nam nhân.
Ta chỉ không muốn lãng phí cái chăn lớn như vậy đắp cho một người thôi.”
Trình Sở Y gật gù cười.
May quá, suýt nữa là hù hắn chết đứng tại chỗ.
Khương Mặc Hiên cứ ăn nói không đầu không đuôi như thế có ngày sẽ hại hắn đột tử.
Khương Mặc Hiên nhìn thấy nụ cười này tự dưng lại chướng mắt: “Ngươi…hình như rất vui vì ta không làm gì nhỉ?”
“Không…cái này…” Trình Sở Y đương nhiên là rất vui, nhưng nghe Khương Mặc Hiên hỏi vậy lại thấy có chút không ổn, nhất thời không biết đối đáp sao.
“Bỏ đi! Không quan tâm.”
Khương Mặc Hiên cởi hài leo vào góc trong của giường, kéo nửa cái chăn lên ngủ trước.
Trình Sở Y thở dài, cảm giác có gì đó không đúng rồi.
Hắn cũng cởi hài, kéo chăn nằm im ắng ở góc còn lại.
Lần trước nằm xa như vậy mà Trình Sở Y còn không ngủ được, giờ lại đối lưng gần nhau, khó trách càng thêm ái ngại.
Trình Sở Y nằm yên đến khó chịu, định cục cựa người một tí, không ngờ phía sau tóc vướng phải vật gì đó.
Hắn quay sang xem, phát hiện Khương Mặc Hiên cũng đúng lúc quay sang, tua rua vàng trên tóc y đang rối thành một cục với tóc hắn.
“Cái này…” Trình Sở Y nhổm dậy.
Khương Mặc Hiên bị kéo tóc kêu lên: “Đau, ngươi ở yên xem.”
“Được, vậy thái tử làm đi.”
Khương Mặc Hiên gỡ ra vụng về, vô tình còn làm rối thêm.
Trình Sở Y kêu khổ: “Ta cũng đau.”
“Ta không rành lắm.”
“Để ta làm.”
“Nhẹ chút.”
Sáng sớm, Khương Mặc Hiên bận lên triều nên không dùng bữa.
Trình Sở Y bị kéo tóc cả đêm cũng không còn tâm tình nào ăn uống.
Thấy hắn xuống sắc như thế, Sấu Tử ngạc nhiên hỏi: “Thái tử phi, đêm qua người ngủ không ngon giấc à?”
“Đều tại thái tử.”
Nếu Khương Mặc Hiên không đòi ngủ chung, sẽ không báo hại tóc hắn bị tua rua trên tóc của y quấn vào, khiến cả hai cùng mất ngủ chỉ vì…ngồi gỡ.
Sấu Tử giật mình ghé sát vào Trình Sở Y hỏi nhỏ: “Người cùng thái tử…có phải…? Lúc sáng thái tử đi ra thần sắc không tốt lắm.”
Trình Sở Y nghĩ lại lời vừa nói, hình như đã gây ra hiểu lầm đáng chết.
“Không phải.
Nhưng đúng là hôm qua trông thần sắc của thái tử không tốt thật.”
Trình Sở Y băn khoăn, đế tinh của Khương Linh Đế lu mờ liệu có ảnh hưởng gì đến Khương Mặc Hiên không? Hắn đi lấy mai rùa và đồng xu ra bói thử một quẻ cho y.
Bói xong chợt thừ người làm Sấu Tử lo lắng hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Thái tử sắp gặp nạn rồi.
Quẻ “Hai Người Tranh Đường” ám chỉ tiểu nhân mưu hại.
Nhẹ có thể là kiện cáo, nặng thì rước họa lao tù.”
Sấu Tử bị dọa hết hồn: “Vậy phải làm sao?”
“Không biết nguồn cơn tai họa do đâu, chưa thể xác định được.
Để ta bói thêm một quẻ.”
Trình Sở Y nhấc bình trà rót lên mặt bàn, nhìn các hướng nước chảy đoán ra hình thù chữ, trong khi Sấu Tử lại không nhìn được gì, chỉ cảm thấy là một đống nước chạy loạn mà thôi.
“Văn.”
“Văn của văn chương.”
“Đúng.
Gần đây chuyện liên quan với văn chương nhất mà thái tử dính vào chắc chỉ có kỳ khảo thí.”
Nửa canh giờ sau, Sấu Tử buộc tóc cho Trình Sở Y xong thì cài trâm hỏi: “Thiếu gia, sao người luôn cài cây trâm này vậy? Người khác nhìn vào không biết còn tưởng phủ quốc sư chúng ta nghèo đến mức người chỉ có mỗi cây trâm này.”
Trình Sở Y nhìn vào gương nói: “Vật này là do nghĩa phụ tặng ta trước đại hôn, vô cùng quý giá.
Ta đi tìm thái tử thăm dò thử, ngươi không cần đi theo.”
Trình Sở Y đứng dậy, chưa kịp ra khỏi cửa phòng thì Khương Mặc Hiên đến, trên tay còn cầm theo một giỏ sơn trà.
Y đặt giỏ sơn trà xuống bàn nói: “Quốc sư lại sai người mang sơn trà đến cho ngươi, tình cờ ta bắt gặp nên chỉ nhận một giỏ, số còn lại đã trả về.”
“Sao phải trả về?” Trình Sở Y ngơ ngác hỏi.
“Ăn nhiều không tốt, ngươi muốn dạ dày lại bất ổn sao? Ngươi có ra sao ta cũng mặc, nhưng người khác sẽ chỉ chỏ là ta đối xử với ngươi không tốt, hại ngươi thành ra thế này thế nọ, nếu truyền đến tai phụ hoàng thì ta lại phiền thêm.”
Trình Sở Y nghĩ thầm thái tử đúng là anh hùng rơm chỉ giỏi lên mặt với hắn, còn trước mặt Khương Linh Đế vẫn là con cừu nhỏ sợ bị trách tội.
“Thịnh tình của thái tử ta ghi nhận.
Nếu thái tử đã đến, ta cũng có chuyện muốn hỏi.”
Trình Sở Y đưa tay mời Khương Mặc Hiên ngồi rồi nhìn Sấu Tử.
Sấu Tử biết điều lui đi.
Đợi khi Khương Mặc Hiên ngồi xong, Trình Sở Y mới ngồi ở phía bên kia bàn nói: “Kỳ khảo thí lần này ngươi đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Khương Mặc Hiên còn tưởng Trình Sở Y muốn hỏi chuyện gì bí mật lắm, ai ngờ lại là về khảo thí, cơ mặt đanh lại khó hiểu: “Cũng ổn, nhưng ngươi hỏi để làm gì?”
“Nếu như không quá bất tiện, ngươi có thể cho ta xem qua danh sách chủ khảo và khảo sinh không?”
“Gần một ngàn người, ngươi xem làm gì?”
Trình Sở Y không đáp mà khăng khăng nói: “Ta thật sự muốn xem.”
Khương Mặc Hiên đắn đo đứng lên, ra ngoài gọi người dặn dò gì đó.
Mất một lúc, Chúc Bình đến Tình Tuyết Viện cầm theo quyển danh sách trình lên cho Khương Mặc Hiên.
Khương Mặc Hiên ném sang chỗ Trình Sở Y rồi cho Chúc Bình lui ra.
Trình Sở Y kiên nhẫn lật từng trang để xem, xem hết mấy canh giờ rút ra được hai cái tên đáng lưu tâm trong đám khảo sinh.
Một người là Tô Như Lân, đệ đệ ruột của Tô Như Bảo và Tô Như Thiện, một người là Hàn Phỉ, mưu sĩ bên cạnh Khương Mặc Hiên.
“Trong số các chủ khảo, ai là người bên phía thái tử vậy?”
Khương Mặc Hiên cảnh giác cao độ: “Ta không thể nói.”
Trình Sở Y nghĩ thôi vậy.
Hắn hỏi Khương Mặc Hiên câu đó cũng tự thấy khó xử nữa là đằng khác, cho nên không ép y nói ra được.
Chuyện liên kết các thế lực trong triều đình vốn là rất tư mật.
Hơn nữa, hắn và Khương Mặc Hiên không thân đến mức đủ để y tin tưởng hắn vô điều kiện.
Trình Sở Y đành nói thật: “Thái tử, ta vừa bói một quẻ cho ngươi, là quẻ đại hung, có liên quan mật thiết đến chuyện khảo thí lần này.
Ta thấy trong danh sách khảo sinh có hai người dính dáng đến ngươi là Tô Như Lân và Hàn Phỉ.
Tuy rằng như vậy cũng chẳng nói lên điều gì, nhưng ta sợ những kẻ có ý đồ xấu sẽ lợi dụng điểm nhỏ này biến thành tai họa lớn.”
Khương Mặc Hiên chế giễu hỏi ngược lại hắn: “Vậy lẽ nào ta không cho bọn họ ứng thí? Mặc dù biết Đại Khương từ lập quốc tới nay luôn coi trọng thuật bói quẻ, ta cũng không có ý khinh thường gì quy củ của tổ tiên nhưng nói thật ta không tin mấy trò này cho lắm.”
Trình Sở Y cũng đoán được với tính cách của Khương Mặc Hiên sẽ nói những lời thế này.
Hắn chỉ đành tự an ủi bản thân: “Hy vọng tin thì có, không