Trình Sở Y đang cầm một dải ngọc bội được ghép từ ba loại đá quý có màu sắc khác nhau.
Kỹ thuật ghép vô cùng tinh vi, nhìn cứ như chúng sinh ra vốn là một khối nguyên vẹn.
Lão bản không ngớt khen ngợi mắt nhìn hàng của hắn tốt, còn huyên thuyên suốt đây là ngọc bội trăm năm hiếm gặp được một.
Trình Sở Y không phải bị những lời chào hàng kia thuyết phục, nhưng hắn thật sự thích dải ngọc bội này.
Cần óng ánh thì óng ánh, cần trang nhã cũng có cả trang nhã.
Tuy nhiên, thình lình hắn lại đổi ý bỏ xuống không mua nữa.
Sấu Tử kéo hắn ra góc vắng hỏi: “Thiếu gia, sao vậy?”
“Ta và vương gia không có giao tình, bỗng nhiên đem quà đến tặng, có khi sẽ khiến vương gia nghĩ rằng ta muốn mua chuộc lòng người.
Vương gia nghĩ vậy cũng đành thôi, nhưng nếu chuyện này đến tai thái tử, e rằng sẽ bị thêu dệt thành phiền phức, nói ta đứng núi này mà trông núi nọ.”
“Cũng đúng.” Sấu Tử thận trọng nghĩ lại.
“Thái tử là trượng phu của người, người không tặng quà cho thái tử lại đi tặng quà cho vương gia, có vẻ không thỏa đáng.”
“Bỏ đi.
Chúng ta về trước.”
Trình Sở Y quay trở ra, giữa đường thì đụng mặt Khương Mặc Hiên đi đến.
Sấu Tử giật mình gọi: “Thái…”
Trình Sở Y lập tức chặn ngang miệng nó, nói: “Thái công tử.”
Khương Mặc Hiên không mang theo một binh một lính nào, chắc là đang muốn vi phục xuất tuần.
Hắn tự hiểu không thể làm lộ thân phận của y.
“Ngươi ở đây làm gì?” Khương Mặc Hiên ngạo nghễ hỏi, còn chẳng buồn liếc mắt ngó xung quanh.
“Ta đi dạo thôi.
Sao ngươi đúng lúc cũng ở đây?”
Khương Mặc Hiên không trả lời.
Trình Sở Y cũng không ép, lại nói: “Ta đang định trở về.
Ngươi muốn đi chung không?”
“Ta đói rồi.
Tìm chỗ nào ăn trước.” Khương Mặc Hiên đáp.
Khi nãy bận đi theo dõi Trình Sở Y, y vẫn chưa kịp ăn qua thứ gì.
“Ngươi muốn đến đâu?”
“Tùy ngươi.”
Khương Mặc Hiên một đường ra xe ngựa ngồi trước.
Sấu Tử nói nhỏ với Trình Sở Y: “May thật.
Nếu lúc nãy thiếu gia mua ngọc bội bị thái tử bắt quả tang thì chết chắc.”
Trình Sở Y cười.
Tùy cơ ứng biến thôi, lúc đó hắn có thể nói thác rằng mua tặng cho Khương Mặc Hiên.
“Đến Ngũ Vị Lâu.” Trình Sở Y sau đó cũng lên xe, nói vọng ra với Sấu Tử.
“Không phải lại đến Yến Nguyệt Lâu sao?” Khương Mặc Hiên hỏi trêu.
Trình Sở Y cười ngại không đáp.
Ngũ Vị Lâu không phải nơi nổi tiếng gì trong kinh thành, nhưng bản thân Trình Sở Y cảm thấy thức ăn ở đây là ngon nhất, cách bày trí không rườm rà màu sắc như những tửu lâu khác cốt chỉ để nâng giá thêm cao.
Trình Sở Y dặn Sấu Tử đi mua hai cái mặt nạ rồi cùng Khương Mặc Hiên đeo lên.
Lúc theo Khương Mặc Hiên vào trong, Trình Sở Y ám thị cho Sấu Tử tự đi gọi thức ăn nhưng Sấu Tử ngại sự có mặt của Khương Mặc Hiên, không dám làm càn nên ngồi lại xe ngựa canh giữ.
Trình Sở Y khá thông thuộc với nơi này.
Hắn đưa Khương Mặc Hiên một mạch lên thẳng lầu, chọn nơi tương đối ít người qua kẻ lại nhất ngồi vào.
Tiểu nhị quét dọn xong bàn bên cạnh thì chạy lại đon đả chào hỏi: “Hai vị công tử muốn dùng gì?”
Trình Sở Y biết Khương Mặc Hiên đói rồi, cũng không cần khách sáo nhường qua nhường lại xem ai là người chọn trước.
Hắn tự quyết nói: “Đem chừng năm, sáu món ngon ra đây.
Nhanh chút, nhưng không được làm qua loa.”
Tiểu nhị đi rồi, Khương Mặc Hiên đợi lâu nên kiếm chuyện để hỏi: “Ngươi gặp qua người của hoa phòng rồi phải không?”
Trình Sở Y gật: “Đã gặp.
Những lời mà bọn họ nói không khác biệt lắm với Hà tổng quản, ngoại trừ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trình Sở Y chồm người ra trước vẫy Khương Mặc Hiên lại gần mới dám nói: “Ta nghe một cung nữ nói trước khi lên ngôi, hoàng thượng từng có thời gian ở Lương quốc.”
“Tính ra thì không phải là ở, mà bị giam cầm.”
Trình Sở Y kinh ngạc.
Khương Mặc Hiên ngồi lại chỗ cũ, nhân lúc vắng vẻ nên nói luôn: “Lúc ấy Lương quốc còn rất hùng mạnh, tiên đế đã để phụ hoàng sang đó làm con tin đảm bảo Lương quốc không tiến đánh Đại Khương.
Phụ hoàng ở đó năm năm, chịu đủ lăng nhục, vì vậy khi lên ngôi điều đầu tiên mà người làm là tiến đánh Lương quốc báo thù rửa nhục.”
“Nói vậy, mẫu phi ngươi và hoàng thượng có lẽ đã quen biết trong khoảng thời gian đó?”
“À…” Khương Mặc Hiên chợt do dự.
Trình Sở Y lấy làm lạ hỏi: “Ngươi còn biết gì sao?”
“Lúc tra khảo Hà tổng quản có nghe ông ta nói một chuyện nhưng ta nghĩ không liên quan.
Ngày Lương quốc diệt vong, mẫu phi bị bắt về Đại Khương đã chống trả phụ hoàng rất quyết liệt, gần như ngày nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tự sát.
Sau đó thì lại đột nhiên thuận theo, cùng phụ hoàng ân ái gắn bó.
Ta không phải nói xấu mẫu phi, nhưng nữ nhân nào lại chẳng thế? Chỉ cần biến nàng ta trở thành người của mình thì dần dà cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”
Trình Sở Y ngao ngán nhìn Khương Mặc Hiên: “Thái tử ngươi kinh nghiệm đầy mình nhỉ?”
Khương Mặc Hiên tự tin nói: “Từ năm mười lăm tuổi ta đã ngủ với nữ nhân, ngươi nghĩ có kinh nghiệm không?”
Trình Sở Y từ chối cho ý kiến, chống tay nghiêng đầu qua một bên nghĩ ngợi: “Lời thái tử nói chỉ đúng với mấy nữ nhân đã muốn mà còn e.
Nếu Du Ngọc phi ngày nào cũng nghĩ đến tự sát thì không thể đột nhiên thay đổi được.
Hoàng thượng diệt quốc gia của bà, bà có thái độ này không hề sai.
Có điều nói đi cũng phải nói lại.
Nữ tử khí phách thường yêu người nam nhân hiên ngang.
Khương Linh Đế tuy tàn bạo nhưng đúng là người nam nhân như thế.
Bất quá, về chuyện đánh cờ rất kỳ lạ.
Cả Hà tổng quản và Tùng ma ma đều nói Du Ngọc phi không bao giờ đánh cờ, nhưng vì sao Khương Linh Đế lại nói khác? Đánh cờ chỉ là một chuyện vặt vãnh, Khương Linh Đế không có lý do gì nói dối.
Còn nữa, mỗi lần Khương Linh Đế gặp Du Ngọc phi, sao lại không giữ bất cứ ai ở cạnh? Nghi điểm quá nhiều, lại không liên kết gì với nhau, thật khó vẽ ra một manh mối hoàn chỉnh.”
Trình Sở Y nhập tâm đến độ tiểu nhị đã bưng thức ăn lên hắn cũng không phát giác.
Khương Mặc Hiên cho tiểu nhị lui, nhìn dáng vẻ lúc này của hắn cảm thấy bị cuốn hút mãnh liệt.
Khuôn mặt Trình Sở Y cân đối hình trái xoan, tóc mai mềm mại, lông mi rất dài, bờ môi vô thức mím lại còn có thêm vài phần đáng yêu.
Khương Mặc Hiên giật mình, vành tai đỏ lên, tự nghĩ chắc là y bệnh rồi, nếu không sao lại có suy nghĩ như vậy về hắn?
Khương Mặc Hiên không thèm để ý Trình Sở Y nữa mà gắp thức ăn.
Khi dịch đũa đến món cá hầm, y định gọi hắn dẻ cá cho mình thì hắn đột ngột chồm tới hỏi: “Thói quen của một người thường rất khó thay đổi đúng không?”
Khương Mặc Hiên thất thần.
Môi mắt gần kề không báo trước thế này khiến nhịp tim y bấn loạn.
Y nhìn bờ môi Trình Sở Y đang hé mở, răng ngọc trắng nõn liền tiên tưởng đến cách nữ nhân mời mọc nam nhân, đang muốn vươn tay ra trước kéo gáy Trình Sở Y lại gần, liền nghe có tiếng cười nữ nhân vang lên ở đằng xa.
Khương Mặc Hiên phục hồi tinh thần thu tay lại, đáp: “Chắc vậy.”
“Vậy là đúng rồi,” Trình Sở Y hồn nhiên nói tiếp: “hoàng thượng thích đánh cờ như vậy, không thể nào đến thăm mẫu phi ngươi mà không cùng bà đánh cờ lần nào?”
Đầu óc Khương Mặc Hiên còn đang lâng lâng đâu đâu, không nghe rõ lời này của Trình Sở Y.
Khương Mặc Hiên thẹn quá chỉ vào đĩa cá nói: “Khi ăn không nói, ngươi dẻ cá cho ta đi.”
Trình Sở Y ngây ngốc, thu người lại ghế.
Thái tử điện hạ lúc nào cũng biết cách hành hạ người khác.
Trình Sở Y khổ sở cầm đũa lên giúp Khương Mặc Hiên lấy xương ra.
Khương Mặc Hiên uống một ngụm trà cho bớt khô cổ, cũng để đầu óc thanh tỉnh lại, tiếp đó nhìn sang hướng mà tiếng cười vừa phát ra khi nãy.
Một cô nương đang ngồi cùng hai vị tráng hán cười đùa trò chuyện, dáng điệu lả lơi cợt nhả.
Xem ra tiếng cười kia không phải vì y và Trình Sở Y mà nên.
Khương Mặc Hiên thong thả gắp cá ăn.
Hành hạ Trình Sở Y thế này xem ra là một thú vui không tồi.
Đột nhiên, chiếc bàn ba người kia dừng cười, đổi thành những màn tranh cãi gay gắt.
Cô nương khuyên không được tức giận bỏ xuống lầu.
Hai tráng hán lao vào đánh nhau, khiến cho khách khứa xung quanh sợ hãi bỏ chạy.
Một tráng hán cầm song phủ bổ nhào tới, người còn lại dùng thương chống đỡ, càng đánh càng kịch liệt.
Chủ quán chạy lên kêu gào ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Trình Sở Y sợ họ đánh hăng quá sẽ lao sang bên này, nói với Khương Mặc Hiên: “Chúng ta đi thôi.”
Khương Mặc Hiên bình thản nói: “Không ngờ gan ngươi nhỏ thế.
Cứ ăn đi, ta không để ngươi chết đâu mà lo.”
Trình Sở Y không phải lo lắng cho riêng mình.
Lỡ như Khương Mặc Hiên xảy ra chuyện gì, mạng của cả phủ quốc sư nhà hắn cũng không đủ bồi táng cho y.
Hắn đứng lên nắm tay áo Khương Mặc Hiên lay: “Thái…thái công tử…gan ta nhỏ lắm.
Ngươi nể mặt đi theo ta xuống lầu đi, lát nữa không kịp mất.”
Khương Mặc Hiên bị Trình Sở Y lôi lôi kéo kéo nên mất hứng đứng lên.
Đúng lúc này, người tráng hán cầm song phủ bị mất kiểm soát, một cây phủ văng bật ra khỏi tay, bay xa hơn chục thước.
Trình Sở Y nhìn thấy cây phủ bay tới phía bọn họ, sợ rằng Khương Mặc Hiên có chuyện thật, lập tức đẩy bật Khương Mặc Hiên ra xa, cây phủ đập vào bụng hắn một cú đau điếng, khiến hắn ngã ra đất hộc máu tại chỗ.
Khương Mặc Hiên kinh hãi chạy tới đỡ lấy hắn.
Tráng hán cầm song phủ biết rằng gây ra họa lớn liền ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, nhằm lúc Sấu Tử nghe được tiếng ồn đang chạy lên lầu xem thử.
Tráng hán cầm thương cũng muốn chạy theo nhưng bị chủ quán tóm được.
Ông ta không quan tâm gì khác, nằng nặc đòi y phải trả tiền bồi thường.
Khương Mặc Hiên dùng tay áo lau đi vệt máu trên môi Trình Sở Y hỏi: “Ngươi sao rồi?”
“Không sao.
Ói chút máu thôi mà.”
Sấu Tử tức tốc chạy đến: “Thiếu gia, là ai dám đả thương người vậy?”
Khương Mặc Hiên tức giận chỉ vào chủ quán và tráng hán cầm thương đang đôi co qua lại, nói với Sấu Tử: “Đến phủ nha gọi binh lính bắt hết bọn chúng, một người cũng không cho thoát.”
Trình Sở Y hơi thở bắt đầu yếu dần nhưng vẫn gắng gượng nói: “Đừng làm lớn chuyện.
Chỉ là tai nạn thôi, ngươi đưa ta về chữa trị là được.”
Kiếp nạn của Khương Mặc Hiên còn ở phía trước, nếu vào ngay lúc này mà làm lớn một chuyện không đâu như vậy, kinh động cả binh lính thì không hay cho lắm.
Khương Mặc Hiên phân vân.
Trình Sở Y năn nỉ y: “Xin ngươi, nghe ta.”
Khương Mặc Hiên hậm hực nói: “Được rồi.”
Khương Mặc Hiên bế sốc Trình Sở Y lên, khẩn trương chạy xuống lầu.
Sấu Tử vội vàng đánh xe đưa cả hai quay lại cung.
Vừa vào trong cánh cửa Tình Tuyết Viện, chưa kịp đặt Trình Sở Y xuống giường thì Khương Mặc Hiên đã cho gọi Công Tôn ngự y.
Công Tôn ngự y đến xem mạch một lượt, khẳng định chỉ là chấn động nhất thời, không ảnh hưởng đến tâm mạch thì y mới hơi yên lòng.
Trong lúc Công Tôn ngự y đi sắc thuốc, Khương Mặc Hiên áy náy ngồi ở bên giường hỏi Trình Sở Y: “Sao lại đỡ cho ta? Không phải ngày thường ngươi ghét ta lắm sao?”
Trình Sở Y buồn cười nói: “Thái tử, trước nay chỉ có ngươi ghét ta.
Ta không ghét ngươi.”
“Nhưng vì sao lại đỡ cho ta? Dù gì ta cũng không đối