Hai ngày sau tại Càn Khôn Điện, Khương Linh Đế cầm sách nói với Khương Hạo Giai đang ngồi ở phía đối diện lột vỏ quýt, giữa hai người họ chỉ cách nhau một bàn cờ trống.
“Đệ muốn ăn thì bảo người hầu làm, tại sao phải cực nhọc?”
Khương Hạo Giai cười nói: “Hoàng huynh, nếu cái gì cũng cần người hầu hạ thì sẽ mất hết lạc thú cuộc sống,” rồi giơ quả quýt đã lột vỏ xong cho Khương Linh Đế xem, “Huynh xem, thần đệ lột có khéo không?”
“Thật không nói nổi đệ.
Chuyện của thái tử đệ tìm hiểu đến đâu rồi?”
“Thần đệ thì tìm hiểu được gì chứ? Đều nằm trong dự tính của hoàng huynh cả thôi.”
Khương Linh Đế vẫn không rời mắt khỏi sách nói: “Văn Dĩnh này phụng sự hai triều rồi, từ lâu đã bắt đầu ỷ công sinh kiêu, tài sản vơ vét riêng còn muốn nhiều hơn quốc khố, chỉ là rất khôn khéo không bao giờ chịu lộ đuôi ra.
Lần này nếu thực do ông ta mưu hại thái tử, vậy thì vừa hay cũng là cơ hội tịch thu số tài sản đó sung vào quốc khố.”
Khương Hạo Giai đặt lại quả quýt vào đĩa trái cây.
Y chỉ là lột cho vui chứ không muốn ăn.
Khương Linh Đế giỏi giả vờ như vậy, cũng không biết phải bóc bao nhiêu lớp vỏ mới thấy được con người thật bên trong.
Khương Hạo Giai nương theo: “Hoàng huynh nói chí phải.”
“Bên phía thái tử phi thế nào?”
“Thái tử phi vẫn chưa có chứng cớ xác đáng gì trong tay, nhưng y rất thông minh, sớm muộn cũng sẽ nghĩ đến kẻ chủ mưu là Văn Dĩnh thôi.”
“Quá thông minh chưa hẳn là tốt.
Quá thông minh sẽ trở nên tham lam.
Trẫm chỉ cần y ngoan ngoan ở cạnh thái tử là đủ.”
“Thần đệ không đồng ý với lời này.”’
Khương Linh Đế nhìn Khương Hạo Giai ngạc nhiên: “Hiếm khi đệ không nghĩ như trẫm.”
“Theo thần đệ thấy, thái tử vẫn chưa chín chắn, làm việc đôi khi còn rất nổi loạn.
Ví như trong trận đánh Thiềm Cử vì háo thắng xông lên mới hại chết Văn Thành Chương.
May mà lần đó thái tử bình an thoát khỏi, nhưng nếu còn có những lần sau thì ai dám đảm bảo hậu quả? Hai thị thiếp của thái tử tư chất tầm thường, chỉ lo trèo cao.
Hàn Phỉ bên cạnh thái tử say xỉn suốt ngày, sao làm được đại sự gì? Chúc Bình không tồi, có điều dũng nhiều mà mưu ít.
Thái tử phi thì lại khác.
Y điềm tĩnh biết cân nhắc nặng nhẹ, tuy là chưa hiểu thế cục trong cung và triều đường nhiều biến hóa nhưng ở lâu dài chắc chắn sẽ tường tận hơn, là cánh tay đắc lực giúp thái tử giữ vững giang sơn sau này.
Đó là chưa kể thái tử phi còn là ái tử của quốc sư.
Muốn để quốc sư luôn tận trung với thái tử, thái tử phi chính là cầu nối vững chắc nhất.”
“Đệ nói y tốt đến như vậy, xem ra rất thưởng thức y.”
“Quý trọng hiền tài chính là cách trị quốc của hoàng huynh mà.”
Khương Linh Đế đặt sách xuống bàn cờ: “Trước ngày hôn lễ, trẫm đã cho người điều tra kỹ càng về thái tử phi.
Y cùng với nữ nhi của Nguyên thị lang yêu nhau.
Người con gái này còn vì y tự sát.
Đệ nói xem, nếu y đem tội này đổ lên người thái tử, cho rằng vì hôn sự với thái tử nên bọn họ mới bị chia cắt, liệu có còn tận trung với thái tử?”
“Hoàng huynh lo xa thôi.
Thái tử phi đã uống Bạc Xuân Cao.
Cơ thể đối với nữ nhân sau này không thể nảy sinh ham muốn như những nam nhân bình thường khác.
Y chỉ có thể hướng tới thái tử, sẽ không ngu ngốc tới nỗi nghĩ mãi một mối tình cũ mà mang họa vào mình.”
“Vậy đệ có còn nhớ Tương nhi không?”
Khương Hạo Giai bất giác nín thinh, ngầm siết tay lại dưới bàn cờ.
Khương Linh Đế nói tiếp: “Đệ không trả lời được bởi vì Tương nhi đối với đệ là nỗi đau một đời, chứ không chỉ một thời gian ngắn là quên được.
Làm sao đệ biết thái tử phi sẽ không như đệ? Nữ nhân kia cũng vì y mà tự nguyện hy sinh tính mạng của chính mình.
Hạo Giai, nước có thể đẩy thuyền cũng có thể chìm thuyền.
Đệ giúp trẫm canh chừng thái tử phi đi.”
Khương Hạo Giai thầm nghĩ có giúp Trình Sở Y nói bao nhiêu lời tốt đẹp cũng uổng phí.
Trong lòng Khương Linh Đế đã sớm có nghi kỵ thì không cách gì xóa tan được.
“Thần đệ hiểu rồi.
Vậy còn Tô Như Lân hoàng huynh định xử trí thế nào?”
“Y là điệt nhi của Văn Dĩnh, lại có phụ thân là đại thương gia giàu nhất Giang Liêu, hai tỷ tỷ là thị thiếp của thái tử.
Kẻ khinh mạn nhưng có lắm mối quan hệ như vậy nếu giữ lại đối với danh tiếng của thái tử, đối với triều đình đều không có lợi.
Đệ xem nên làm thế nào thì làm thế đó đi.”
Khương Hạo Giai gật đầu hiểu.
Khương Linh Đế đang muốn mượn tay y diệt trừ mầm họa này.
Trong khi đó ở Trữ Lan Viện, Tô Như Bảo và Tô Như Thiện đều đứng ngồi không yên trong phòng.
Tô Như Thiện nói: “Lần này hoàng thượng hồ đồ thật rồi, lại giao chuyện của thái tử cho vương gia điều tra.
Tỷ còn nhớ năm ấy không? Thái tử lỡ tay bắn chết con hắc ưng mà vương gia yêu quý nhất.
Nghe nói con chim đó do thái hậu quá cố tặng cho vương gia, đã bầu bạn với vương gia từ nhỏ đến lớn.
Sau đó thái tử ăn năn nào là tặng nhạc cơ, nào là tặng nhạc khí vương gia đều trả về, thậm chí tặng một con hắc ưng khác dũng mãnh không kém nhưng lại bị vương gia chỉ thẳng mặt nói cho dù có tặng một vạn con hắc ưng như thế cũng không đền nổi tính mạng con hắc ưng kia.
Thái tử nghe vậy cũng giận.
Hai bên lớn tiếng qua lại, cuối cùng còn phải nhờ hoàng thượng dàn xếp.
Vương gia nhất định sẽ công báo tư thù, không bỏ qua cho thái tử đâu.”
“Tỷ đã viết thư nhờ người lén đưa ra khỏi cung cho cửu cửu.
Cửu cửu là tể tướng đương triều, so với vương gia vai vế cũng không thua kém gì.
Vương gia không thể nào một tay che trời được.” Tô Như Bảo nói.
Tô Như Thiện lo sốt vó đi qua đi lại: “Thế thì có ích gì? Người điều tra mới là vương gia.
Nếu vương gia cố tình gán ghép thêm chứng cớ gì bất lợi, chồng thêm tội cho thái tử thì sao? Tỷ à, nếu như thái tử phen này không thoát nổi, chúng ta sẽ thế nào? Còn đệ đệ của chúng ta nữa, biết tính làm sao?”
“…”
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì đi chứ?”
“Không đâu.” Tô Như Bảo trấn an Tô Như Thiện: “Hoàng thượng chỉ có mình thái tử là con trai, nhất định sẽ không quá tuyệt tình.”
“Vậy thì ích gì? Người bên ngoài đều đồn vương gia so với thái tử càng thông minh tài trí hơn, thái tử thì chỉ biết gây họa suốt ngày.
Hơn nữa Đại Khương lúc trước cũng từng có vị hoàng đế nào đó thà truyền vị cho đệ đệ cũng không truyền vị cho trưởng tử.”
Tô Như Bảo bực dọc trách: “Muội đừng nói mãi làm tỷ thêm hoang mang.
Dù sao con trai máu mủ vẫn hơn là đệ đệ.
Tỷ không tin hoàng thượng lại không có tư tâm.
Chúng ta cứ kiên nhẫn đợi thêm.
Cho người nghe ngóng bên Tình Tuyết Viện luôn.
Hình như thái tử phi và vương gia có gì đó mờ ám.
Khi thái tử bệnh, vương gia còn chẳng thèm đến thăm, nhưng vừa nghe thái tử phi bệnh, vương gia lại đến ngay.
Mối quan hệ này không đơn giản đâu.”
“Muội biết rồi.
Để muội bảo Tình nhi đi làm.”
Buổi chiều tại Tình Tuyết Viện, Chúc Bình một mình quay về báo cáo tình hình điều tra được cho Trình Sở Y nghe.
Sấu Tử cũng có mặt, đứng hầu ngay sau lưng Trình Sở Y.
“Thái tử phi nghi ngờ không sai, thì ra Lâu Khánh Đức và Văn Dĩnh âm thầm cấu kết từ lâu, đặc biệt một tháng trước khi kỳ khảo thí diễn ra, Lâu Khánh Đức đã mấy lần nửa đêm viếng phủ tể tướng.
Bình thường thái tử chỉ nghi kỵ vương gia, cho rằng Văn Dĩnh dù sao cũng là một ông lão gần đất xa trời, không để ý gì mấy.
Chẳng ngờ được, mối họa lần này thật sự là do ông ta đứng sau.”
“Văn Dĩnh căm hận thái tử ta có thể hiểu, nhưng vì sao Lâu Khánh Đức cũng muốn dồn thái tử vào đường cùng?”
“Cái này thì…lẽ nào là bắt nguồn từ chuyện đó?” Chúc Bình phân vân tự hỏi rồi kể ra: “Lâu Khánh Đức trước kia từng muốn kết thân với thái tử, đã đem cháu gái của mình Lâu Hàn Thoa dâng cho người.
Thái tử lúc đó cũng rất sủng ái Lâu Hàn Thoa, có tặng nàng một cây trâm khổng tước bằng vàng.
Lâu Hàn Thoa ngày nào cũng cài thị uy với Bảo phu nhân và Thiện phu nhân, mấy lần xảy ra cãi cọ xô xát nữa.
Thái tử cho rằng nữ nhân tranh sủng không thèm quản.
Một đêm, Lâu Hàn Thoa bị phát hiện chết trên giường, cây trâm khổng tước cắm xuyên qua tim.
Ngự y đến xem xét nói là tự sát.”
“Vô duyên vô cớ sao lại tự sát?” Trình Sở Y thắc mắc.
“Cũng không phải vô duyên vô cớ.
Lâu Hàn Thoa tuy mang danh cháu gái của Lâu Khánh Đức nhưng thật sự thì Lâu Khánh Đức không hề có huynh đệ.
Còn nghe nói ông ta vì cơ thể bất toàn mà không ai chịu gả, cho nên phần nhiều đoán rằng Lâu Hàn Thoa là con gái của ông và một thương nữ nào đó.
Thiện phu nhân cứ nhằm vào điều này công kích Lâu Hàn Thoa, mới khiến nàng tủi nhục nghĩ không thông tự sát.”
Sấu Tử tò mò chen vào: “Cơ thể bất toàn? Chỗ nào bất toàn?”
Chúc Bình nhăn nhó không biết giải thích làm sao: “Thì là…chỗ đó của nam nhân hơi nhỏ, khó mà khiến cho nữ nhân mang thai được.
Nếu quả thực Lâu Hàn Thoa là con gái của ông ta, vậy cũng xem như là một trường hợp hy hữu rồi.”
“Người con gái duy nhất bị thái tử gián tiếp hại chết, khó trách lại đồng bệnh tương lân với Văn Dĩnh.
Càng khó trách một Tô Như Lân chẳng liên quan gì cũng bị lôi kéo vào.
Lâu Khánh Đức không chỉ trả thù một mình thái tử, còn muốn Tô gia từ trên xuống dưới phải chịu họa lây.” Trình Sở Y kết luận.
Chúc Bình đăm chiêu: “Sau đó Lâu Khánh Đức đi cầu cạnh bên vương gia, cũng không nghe ông ta nhắc gì về cái chết của Lâu Hàn Thoa nữa.
Thần còn tưởng ông ta chẳng quan tâm mấy nên mới cho rằng lần này ông ta hãm hại thái tử là vì mưu đoạt lợi ích cho vương gia.
Thì ra ông ta lại chưa từng quên.”
Trình Sở Y hỏi tiếp: “Vậy còn Đổng Chính thì sao? Lại có thù hận gì với thái tử?”
Chúc Bình lắc đầu lia lịa: “Đổng Chính này còn chưa bao giờ gặp qua thái tử thì sao lại có thù hận gì được? Thần nghĩ chắc chỉ là một kẻ ham mê vinh hoa phú quý bị lợi dụng mà thôi.
Vương gia tạm thời đang giam hắn lại, còn chờ điều tra thêm.
Thần không thể thăm dò được.”
Nhìn thấy Chúc Bình có vẻ áy náy, Trình Sở Y liền động viên: “Ngươi đã làm rất tốt rồi.
Hàn Phỉ đâu rồi?”
“Hàn Phỉ nhờ ta nói lại với thái tử phi đã có chút manh mối.
Thái tử không có sở thích đi bình thơ kết bạn với ai cả.
Ngày thường đều ở Đan Dương Viện viết công văn hoặc luyện thư pháp.
Bút tích của thái tử có khả năng bị lộ từ Đan Dương Viện.
Nhưng mà, những người có thể ra vào Đan Dương Viện đều do một tay thái tử tuyển chọn, không thể có kẻ hai lòng.
Mấy ngày trước đại hôn của thái tử và thái tử phi, Liên Cẩn tổng quản dẫn theo một đám thái giám đến nói là phụ giúp quét dọn theo ý hoàng thượng, sẵn tiện coi thứ gì còn thiếu thì bù vào.
Hàn Phỉ cho rằng có kẻ đã lợi dụng lúc quét dọn hỗn loạn mà thừa cơ vào Đan Dương Viện trộm đi bút tích của thái tử.”
“Vậy ngươi đi giúp hắn một