Trình Sở Y leo xuống đồi, tiến sâu vào bên trong hang động.
Hắn lần lượt giẫm qua thể xác nổ tan nát của lũ Trường Xà, bất ngờ nghe thấy phía trên hang có tiếng răng rắc sắp vỡ.
Trình Sở Y nhanh chân lùi lại, bị một cánh tay cứng cáp hữu lực kéo xa thêm đoạn nữa.
Khi hắn hoàn hồn trở lại phát hiện bản thân đang bị Khương công tử ôm vào ngực.
Trình Sở Y đấm y một cái rồi né ra hét lên: “Ngươi lại làm gì?”
“Ta làm được gì cơ chứ? Ta thấy đá sắp rơi xuống nên kéo ngươi thôi.
Ngươi nha, rất muốn ta làm gì sao?”
Trình Sở Y nổi điên mắng: “Vô sỉ hạ lưu!”
Khương công tử vãn hòa: “Được rồi, không ở nơi nguy hiểm thế này chơi trò trêu hoa ghẹo nguyệt với ngươi.
Lát nữa ta đi trước, ngươi theo sau, đừng có chạm lung tung.”
Trình Sở Y ngớ người hỏi: “Ngươi đã biết nguy hiểm còn theo ta làm gì?”
“Ta trạch tâm nhân hậu, không muốn thấy có người chết mất xác trong này, đặc biệt là một mỹ nhân.”
Khương công tử nói xong liền tiến về phía trước.
Trình Sở Y nghĩ kẻ này phải chăng đang có ý đồ đen tối gì? Bất quá, khi nãy y tỏ ý không muốn đi tiếp, rõ ràng không hề có hứng thú với Huyết Đà La.
Nếu không phải hắn cố chấp đến cùng thì có lẽ giờ đây hai người bọn họ đã rời hang rồi.
Khương công tử quay lại nhìn ra đằng sau, thấy hắn còn đang trầm tư suy nghĩ thì hối thúc: “Nhanh lên, nếu không ta sẽ đổi ý lôi ngươi ra khỏi chỗ này.”
“Được rồi.”
Đường vào sâu trong hang càng lúc càng hẹp, lại vì đất đá rơi ra chất chồng lên nhau nên có phần khó đi.
Khương công tử tinh ý đưa tay ra muốn đỡ Trình Sở Y nhưng bị hắn gạt phắt lạnh lùng: “Ta tự đi được.”
Khương công tử thu tay lại: “Ngươi đúng thật là cứng đầu.
Còn khó hầu hạ hơn cả thiếu nữ mới lớn.”
“Đằng đó…” Trình Sở Y cắt ngang lời lải nhải của y, nói tiếp.
“Hình như có cái gì phát sáng.”
Trình Sở Y gấp gáp chạy theo hướng vừa chỉ, Khương công tử cũng cố đuổi theo rất sát, đuổi đến một dòng sông đóng băng thì thấy hắn đang cúi người xem xét gì đó.
Ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy chính là do băng quang tích tụ lâu ngày phát ra.
Khương công tử đến gần nói: “Ngay giữa sa mạc, trong một hang động thế này lại có cả sông băng.
Ấn tượng đấy.”
“Sông này bị người ta dùng trận trấn yểm rồi.”
Trình Sở Y đi loanh quanh bờ sông tính toán phương vị, đột nhiên lại gần một gốc cây nhỏ sần sùi và vẫy tay gọi Khương công tử: “Ta và ngươi hợp sức nhổ nó lên.”
Khương công tử ngạc nhiên nhưng không hỏi gì mà làm theo lời hắn.
Sau khi rễ cây bị bật khỏi đất, phía dưới lộ ra ba tấm đồng lớn vẽ chữ như bùa nhưng do được chôn đã lâu, tấm đồng hoen rỉ, rất khó nhìn ra từng nét cụ thể vẽ gì.
Trình Sở Y nhặt ba tấm đồng ném ra khỏi hố, dòng sông trước mặt chợt có dị động.
Lớp băng tưởng rằng vĩnh cửu kia đang từ từ nứt ra, sau đó tan biến thần kỳ vào lòng sông, trả lại dòng chảy êm ái vốn có của mặt nước.
“Ngươi biết trận này sao?” Khương công tử hỏi.
“Đây là Túc Thủy Trận, dùng để trấn giữ thi thể.”
Hắn vừa dứt lời, từ giữa sông bỗng ngoi lên một cỗ quan tài vàng sáng bóng.
Trên quan tài chạm trổ nhiều họa tiết bằng châu ngọc hiếm lạ, cho thấy địa vị tôn quý vô song của người nằm bên trong.
“Thì ra truyền thuyết đó lại là thật.” Khương công tử lên tiếng.
Trình Sở Y không hiểu hỏi: “Truyền thuyết gì?”
“Trước kia có một vị vương gia vô cùng yêu thương vương phi của ông ta.
Đáng tiếc người vương phi này bạo bệnh chết trẻ.
Vương gia đau lòng khôn nguôi, chỉ mong kiếp sau lại được tái hợp cùng người mình thương, do đó đã tìm khắp các kỳ nhân dị sĩ nhưng không một ai giúp ông ta đạt được mong muốn này.
Thể xác của vương phi cũng không thể để đấy lâu ngày mà không an táng.
Ông ta bèn chọn một nơi cực âm cực hàn đặt tạm quan tài của bà trước, dùng trận trấn giữ sự bình yên.
Sau đó, ông ta đến vùng biển cực Tây vì nghe đồn ở đó có một thần tiên sống pháp lực cao cường, chẳng may gặp phải bão lớn, vùi thân trong lòng biển sâu.”
Trình Sở Y thật lòng cảm thán.
Đời người luôn có quá nhiều chuyện cầu mà không được, muốn mà khó thành.
“Có người phu quân yêu thương mình như vậy, vương phi đó thật sự hạnh phúc hơn hẳn bao kẻ khác.”
Khương công tử nhếch môi khinh thường: “Thế cũng chưa chắc.
Mỹ nhân, con người thường không biết tự thỏa mãn đâu.
Họ chỉ biết ngưỡng mộ kẻ khác, đến lúc bản thân mình có lại không hề trân trọng.”
Trình Sở Y không phủ nhận lời này là sai, nhưng sao hắn cứ cảm thấy vị công tử này cố tình châm chích mình? Chẳng lẽ là do hắn nghĩ nhiều?
“Đến xem thử trước.” Trình Sở Y nói sang chuyện khác.
Hai người bước xuống lòng sông đi thẳng đến cỗ quan tài.
Mực nước không quá sâu, chỉ vừa chạm đến ngang eo họ.
Cả hai lại một lần nữa hợp sức đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong là bộ hài cốt nguyên vẹn nằm gọn giữa những lớp y phục lộng lẫy.
Hai tay xếp trên bụng của hài cốt đang cầm một đóa hoa ba tầng, đỏ rực tựa máu, mỗi tầng năm cánh mỏng, lá dài đen tuyền bí ẩn.
Rễ của đóa hoa cắm xuyên qua bụng như vẫn đang hút lấy dưỡng chất nuôi thân.
Trình Sở Y mừng rỡ bứng cả cây lên.
Bộ hài cốt trong nháy mắt liền rã ra như cát vụn.
“Đây chắc hẳn là Huyết Đà La rồi.” Trình Sở Y nói.
Khương công tử ngạc nhiên hỏi: “Vì sao hài cốt lại rã ra?”
Trình Sở Y giải thích: “Huyết Đà La ngoài làm thuốc chữa bệnh còn có tác dụng giữ cho thi thể lâu mục rữa, nhưng lâu không có nghĩa là vĩnh viễn.
Vị vương gia kia muốn bảo quản thi thể cho nên đã chọn nơi cực hàn này, không ngờ được Huyết Đà La cũng ngẫu nhiên sinh trưởng ở đây.
Có thể sau khi biết rõ tác dụng của Huyết Đà La, vương gia bèn hái hoa đặt vào quan tài.
Thế nhưng, ông chỉ biết một mà không biết hai.
Huyết Đà La gặp khí hậu không thuận lợi mới chết khô và giữ toàn vẹn cho thi thể được.
Ngược lại, nếu khí hậu quá thuận lợi, nó có thể mọc ra rễ khác từ cuống hoa để sống tiếp.
Bụi rễ hút hết dưỡng chất trong máu thịt thì hút đến xương tủy, cho nên tới giờ vẫn còn tươi nguyên.
Khi nãy ta rút rễ ra, thi thể trở lại trạng thái thực sự nên mới rã như thế.”
Trình Sở Y vừa nói xong, mặt đất bỗng rung lên.
Một lũ Trường Xà không biết từ đâu kéo tới, bò tràn lan từ vách đá xuống tiến gần dòng sông.
Có điều, bọn chúng không dám trườn ra nước.
Khương công tử thong dong hỏi: “Phải làm sao đây?”
Trình Sở Y nhét Huyết Đà La vào tay nải đang đeo rồi nhìn quanh và nói: “Nước này lưu thông được, không phải nước chết, vậy lặn theo dòng nước sẽ có đường ra.”
Khương công tử gật đầu: “Ý kiến hay, nhưng ta không biết lặn.”
“…”
Lũ Trường Xà khò khè dữ tợn trên bờ, há to miệng phun độc về phía họ.
Tiếng kêu như trống gõ dồn dập kẻ thù.
Trình Sở Y và Khương công tử lập tức né tránh sang chỗ khác.
Hắn vội vàng nói: “Ngươi tự phong bế huyệt đạo quan trọng đi.
Còn lại thì giao cho ta.”
Khương công tử mỉm cười làm theo.
Trình Sở Y kéo tay y cùng nhau lặn ngay xuống nước.
Ra đến giữa sông, Khương công tử bị đuối nước tụt tay lại phía sau.
Trình Sở Y không tiện nghĩ nhiều, bèn chộp tay y kéo sát vào người hắn, dùng phương thức đơn giản nhất môi chạm môi truyền dưỡng khí cho y, vừa truyền vừa cố ngoi lên mặt nước nhanh chừng nào tốt chừng nấy.
Khi đã ở trên mặt nước, Trình Sở Y liền nhả môi ra, không nghĩ tới Khương công tử chẳng có biểu hiện nào của người vừa bị đuối nước, gắt gao giữ chặt gáy hắn bắt đầu một nụ hôn vô cùng sâu.
Trình Sở Y trợn mắt, cố đẩy mấy lần mới đẩy nổi y ra.
Hắn tát vào mặt y một cú nặng, mắng: “Vô sỉ!” rồi chạy đi.
Khương công tử liếm môi đầy ưng ý, sau đó sờ vào khuôn mặt kéo ra lớp mặt nạ da đã bị nước ảnh hưởng đôi chút.
Cùng lúc đó, một toán ảnh vệ dẫn đầu bởi Đinh Giang nhảy xuống từ phía trên những mỏm đá cao, đồng loạt quỳ xuống trước y.
Khương Mặc Hiên hất những sợi tóc ướt trước ngực ra sau lưng nói: “Nhóm người trong hang có vẻ không tầm thường.
Theo dõi bọn họ, nhưng đừng bứt dây động rừng.”
Đinh Giang lo lắng hỏi: “Hoàng thượng, nếu ta theo dõi họ thì an nguy của người tính sao?”
“Sẽ không có kẻ nào làm hại nổi ta.
Đi đi.”
Đinh Giang nhận lệnh, bèn cùng ảnh vệ rút lui.
Sau một ngày hai đêm, Trình Sở Y mới lê lết tấm thân tàn tạ về đến Thương Hà tửu điếm.
Lúc đi thì cưỡi lạc đà nhàn nhã, lúc về lại phải dùng chính đôi chân cuốc bộ trong sa mạc chỉ toàn cát với cát khiến hắn kiệt sức đến thở không ra hơi.
A Tường nhìn thấy hắn xơ xác như vậy bèn hỏi: “Lão bản, sao người thành ra nông nỗi này vậy?”
Trình Sở Y không nói nổi, xua tay qua lại ý bảo y đừng hỏi gì cả.
Hắn vác hành lý lên lầu, tắm rửa một lúc lâu mới thấy tinh thần khôi phục được chút ít.
Nhưng mà chuyện này vừa xong liền phải suy tính đến chuyện khác.
Đại mạc núi cao hoàng đế xa, muốn đưa Huyết Đà La đến tận tay ngự y trong kinh thành chữa bệnh cho Khương Mặc Hiên thì hắn phải vất vả chuyến nữa.
Không thể nào đem nó giao cho kẻ khác.
Hắn không sợ kẻ này cướp công, chỉ sợ y không dùng nó để cứu Khương Mặc Hiên thì xem như toàn bộ cố gắng của hắn đều lãng phí.
Trình Sở Y thay xong y phục mới thì trèo lên giường nằm, trong bụng tự hỏi vị Khương công tử kia là ai? Mặc dù hắn hơi vô tình, nhưng ngẫm lại y thân thủ không tồi, đến hắn còn lết về tửu điếm được thì có lẽ y sẽ không bị chết khô giữa sa mạc.
Tuy nhiên, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác quen thuộc kỳ lạ với y.
Trình Sở Y vừa nghĩ vừa mệt mỏi thiếp đi.
Hắn ngủ đến trưa hôm sau mới giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng thu dọn hành lý lại đi xa một chuyến nữa.
A Tường trông thấy hắn vội vã xuống lầu, còn vác theo hành lý thì ngớ người ra: “Lão bản, ngươi định đi đâu nữa?”
“Lần này ta đến kinh thành.
Trong thời gian ta đi vắng ngươi trông quán tử tế vào.”
A Tường giãy nảy lên: “Một mình ta làm sao trông xuể?”
“Đám nhân sĩ kia không ở lại lâu đâu.
Khi bọn họ đi rồi thì quán sẽ vắng ngay ấy mà.
Nếu cần gì thì gọi lão Trương đầu bếp phụ ngươi.”
Trình Sở Y cười hì hì nói.
Năm xưa hắn mang theo