Trình Sở Y nghĩ rằng hắn sẽ nếm trải mùi vị đại lao của Hình bộ, xui xẻo nhất còn có thể bị tra khảo đánh đập như phạm nhân.
Nhưng mà, cái gì cũng không xảy ra.
Hắn được đưa tới hồ tắm rộng lớn, được các ma ma giúp tắm rửa và thay y phục sạch sẽ, sau đó bị ném vào một nơi có biển đề là Thái Thuần Cung.
Trong Thái Thuần Cung này không có lấy một bóng người, nhưng cách trang trí vô cùng cầu kỳ xa hoa, tơ vàng tuyến bạc lung linh khắp nơi, chẳng khác gì là chỗ ở của hoàng đế và thái tử.
Các ma ma dẫn hắn đến một căn phòng mới tháo dây lụa buộc cổ tay hắn ra.
Bọn họ ban đầu cũng không định trói hắn, chỉ là hắn quá ngang bướng khó hầu, thành ra đành phải đắc tội.
Tháo xong, bọn họ tự giác lui ra.
Trình Sở Y không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Phải chăng Khương Mặc Hiên nhận ra hắn rồi? Thế thì không đúng.
Khi hắn vì những tăng nhân kia cầu tình, đầu đang đội nón có mành che.
Y lại ở trên đài cao cách xa hắn như vậy, đúng lý không thể nào nhận ra.
Chỉ đến lúc vào cung, nón của hắn mới bị các ma ma tháo đi.
Trình Sở Y vừa xoa cổ tay vừa tiến lên vài bước, đi qua một tấm màn gồm nhiều hạt ngọc nối dài thành dây, bước vào gian riêng tư đặt giường ngủ chợt đứng khựng lại.
Vị công tử vẫn luôn bám theo hắn từ đại mạc đến kinh thành đang ngồi trên giường.
Chân trái gập lại gác lên nệm, chân phải ung dung thả xuống đất, trên tóc gắn nhiều sợi tua rua vàng.
Bên cạnh y có con báo đen đeo vòng cổ và vòng chân bằng vàng nằm ngoan ngoãn để cho y vuốt đầu.
Trình Sở Y dường như đã hiểu ra đáp án, nhưng vẫn ngờ ngợ chưa tin lắm nên cố chấp hỏi: “Ngươi thật ra là ai?”
Khương Mặc Hiên ngẩng lên nhìn hắn, cười một cái lạnh buốt và tháo lớp mặt nạ dịch dung ra ném xuống sàn.
Trình Sở Y hít sâu, quả đúng như hắn nghĩ.
Từ đầu đến cuối đều là một cái bẫy.
Cái bẫy tinh vi này được thiết kế để nhằm vào hắn.
Nhìn thần sắc Khương Mặc Hiên tốt thế kia hoàn toàn không thể nào là kẻ mắc bệnh trầm kha đến mức ngàn cân treo sợi tóc được.
“Hoàng thượng, dụng tâm lương khổ rồi.” Trình Sở Y không thể không khen ngợi.
Hắn một đường bị dắt mũi, thậm chí lúc rơi vào bẫy rồi còn không hay biết gì.
Khương Mặc Hiên đổi lại giọng thật hỏi: “Sở Y à, chơi có vui không?”
“Ngươi nói xem!”
“Trẫm thì cảm thấy chơi rất vui, chả trách năm ấy ngươi lại thích chơi đùa với trẫm như vậy, còn hại trẫm hao tâm tổn trí tìm ngươi lâu như vậy.”
Trình Sở Y không phục đính chính: “Hoàng thượng, ta chưa từng chơi đùa với ngươi.”
“Trẫm biết ngay ngươi sẽ chối mà, nhưng không sao, về sau chúng ta còn rất nhiều thời gian để ôn lại chuyện cũ.”
Khương Mặc Hiên đứng lên.
Con báo đang nằm cũng đứng theo.
Trình Sở Y theo phản xạ thụt lùi.
Con báo đó không hiểu sao cứ nhăm nhe cặp mắt dữ tợn nhìn về phía hắn?
“Đừng sợ, An Tử không ăn thịt người, cùng lắm chỉ xé xác những kẻ trẫm không thích mà thôi.
Nhưng ngươi…” Khương Mặc Hiên vẫn cười, nhưng từ ánh mắt đến bờ môi lại không biểu lộ thiện ý gì.
“là tâm can bảo bối của trẫm.
Trẫm vất vả tìm ngươi như vậy không dự định để nó làm hại ngươi đâu.
Chỉ là, đêm nay trẫm còn có việc, ngươi liệu mà ở yên trong cung này.
Bằng không, ngươi tự hiểu hậu quả.”
Khương Mặc Hiên đi sớt qua người hắn, để lại một câu cho con báo đen: “An Tử, trông chừng hắn cẩn thận vào.”
Khương Mặc Hiên đẩy cửa rời khỏi.
Con báo đen dường như nghe hiểu lời y.
Nó cố tình quanh quẩn ở cửa chặn đứng lối ra vào của Trình Sở Y.
Trình Sở Y chỉ còn cách quay trở lại giường, ngồi co ro ôm chặt hai đầu gối.
Hắn mừng vì Khương Mặc Hiên không bệnh tật gì, cũng mừng vì bề ngoài của y so với trước đây chẳng khác biệt mấy, chỉ có giọng nói là cứng cỏi hơn rất nhiều.
Y vẫn thích để tua rua vàng xõa dài theo mái tóc, chứng tỏ thói quen và sở thích khá cố chấp như xưa.
Tuy nhiên, tính cách của Khương Mặc Hiên đã thay đổi, hoặc là nói đã trưởng thành hơn.
Ngày trước y cười thì chính là vui, không cười thì chính là tức giận, đơn giản đến vậy.
Hiện tại y cười và không cười đều chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt.
Tất cả chỉ là lớp mặt nạ che mắt bên ngoài mà thôi.
Trình Sở Y bị An Tử canh giữ cả đêm, không dám chợp mắt buông lơi đề phòng bất cứ lúc nào.
Đến sáng, cửa phòng lại mở ra, Khương Mặc Hiên bước vào vỗ đầu An Tử nói: “Ngoan lắm.
Đi chơi đi.”
An Tử cục cựa đầu bỏ ra ngoài.
Khương Mặc Hiên khép cửa lại, bước qua màn ngọc nhìn Trình Sở Y ngồi co chân trên giường đánh giá: “Trường Xà cũng không sợ, nhưng có vẻ ngươi khá sợ An Tử.”
“Không tính là sợ!” Hắn chỉ là đề phòng thôi.
“Thế sao không bỏ trốn?”
Trình Sở Y nói thẳng: “Trốn được phòng này, cũng không trốn được mấy lớp cổng cung có đầy thị vệ canh gác ngoài kia.”
Khương Mặc Hiên kết luận: “Vậy ra ngươi rất muốn trốn nhỉ?”
Trình Sở Y mím môi.
Cái này còn phải nói sao?
“Vì sao phải trốn?”
Khương Mặc Hiên hỏi đến câu này lại làm Trình Sở Y hoang mang.
“Trẫm đã nói sẽ moi tim ngươi? Chặt tay chân ngươi? Hay lăng trì ngươi chưa nhỉ?”
“…”
“Vậy vì sao phải trốn?” Khương Mặc Hiên lặp lại câu hỏi.
Trình Sở Y đứng dậy khỏi giường: “Hoàng thượng, ngươi muốn gì? Đừng tiếp tục dắt mũi ta nữa.” Những lời kia không phải chỉ nói cho vui, rõ ràng có ý đe dọa ra mặt.
Nếu hắn là kẻ nhát gan, chưa chừng vừa nghe đến đã run rẩy ngất xỉu tại chỗ rồi.
Khương Mặc Hiên xoay chiếc nhẫn ngọc đỏ trên ngón cái tay trái: “Sở Y, ngươi vẫn là không nên quá thông minh.
Ngươi ngu ngốc một chút biết đâu chừng trẫm sẽ vui hơn.”
Trình Sở Y hổ thẹn nói: “Nếu ta thật thông minh đã không bị hoàng thượng lừa đến tận kinh thành này.
Ta vẫn thật ngu dốt, xin hoàng thượng chỉ điểm cho rõ.”
“Chỉ điểm thì thôi đi, trẫm nào phải lão sư của ngươi? Không rảnh dạy ngươi đạo lý làm người lại từ đầu.”
Trình Sở Y méo mặt.
Khương Mặc Hiên đang mắng xéo hắn không biết cách làm người.
“Nếu ngươi muốn trốn, cứ trốn, trốn được thì trẫm xem như ngươi giỏi.
Trẫm cho ngươi ba ngày để trốn.
Ngoại trừ An Tử, tuyệt đối không để bất cứ ai khác theo dõi ngươi.”
Khương Mặc Hiên lại muốn chơi với hắn sao? Trước là chơi trò bắt cá vào rọ, giờ lại đến trò bắt ba ba trong hủ, vốn cũng chẳng có gì khác biệt.
“Ta không trốn nữa.” Hắn tự lượng sức mình, biết rằng không thể lấy trứng chọi với đá nổi.
“Thật sự không trốn? Sau này đừng nói trẫm không cho ngươi cơ hội.”
“Thiên hạ Đại Khương đều là của hoàng thượng.
Ta còn trốn được đi đâu?”
Trình Sở Y không phải nhận mệnh chịu thua.
Hắn chỉ nói ra một sự thật rành rành mà ai cũng thấy.
“Nếu đã không trốn, vậy vừa hay trẫm đang có việc đợi ngươi làm.
Đi theo trẫm.”
Khương Mặc Hiên đưa Trình Sở Y rời khỏi Thái Thuần Cung đến Hình Pháp Ti, nơi chuyên xử lý các vụ án tối mật trong cung cấm.
Ti trưởng Vu Thiên Hối vừa trông thấy Khương Mặc Hiên lập tức hành lễ, sau đó mở khóa căn phòng dùng để chứa xác, bên trong đặt một cỗ thi thể nữ nhân được phủ khăn trắng, chỉ để lộ khuôn mặt.
Vu Thiên Hối lui ra canh gác bên ngoài.
Khương Mặc Hiên nói: “Trước khi trẫm rời khỏi kinh thành đến đại mạc, sứ đoàn Thổ Hạ dẫn đầu bởi nhị công chúa Miêu Cách Hạt đã vào cung.
Mục đích của chuyến đi này là đem tam công chúa Miêu Cách Nhĩ đến hòa thân, cầu xin trẫm đừng tiến đánh bọn họ.
Trẫm nghe nói Miêu Cách Nhĩ nổi tiếng là giai nhân trăm năm hiếm gặp, tạm ban cho Đông Uyển làm nơi ở.
Thế nhưng khuôn mặt nàng ta tròn méo ra sao trẫm vẫn chưa thấy được.
Người Thổ Hạ có tập tục nữ nhân còn trong trắng buộc phải đeo mạng che mặt.
Vốn dĩ còn định mấy ngày nữa sẽ triệu kiến nàng ta, không ngờ tối qua nàng ta đã chết bất đắc kỳ tử trong phòng.”
Giai nhân trăm năm hiếm gặp? Trình Sở Y nhìn dung nhan không hề có màng che của thi thể, thật lòng cảm thấy nàng chết trẻ là một điều bi ai, nhưng không đến mức gọi là quốc sắc thiên hương gì.
“Dung nhan này…” Trình Sở Y ngại nói thẳng ra.
Khương Mặc Hiên cười khẩy lên tiếng: “Rất tầm thường chứ gì? Trẫm đang nghĩ Thổ Hạ không cống nổi giai nhân tuyệt sắc gì, cố tình tự biên tự diễn màn kịch này để đổ cái tội giết hại công chúa nước họ lên người trẫm.”
Trình Sở Y nhắc nhở: “Đến nay vẫn chưa có manh mối gì, hoàng thượng đừng vội kết luận gây hại bang giao của hai nước.
Ngỗ tác nói gì?”
Khương Mặc Hiên liếc hắn rồi nói tiếp: “Nàng ta bị trúng độc, nhưng cụ thể là độc gì vẫn chưa rõ.
Thức ăn trong cung xưa nay đều có người kiểm tra kỹ càng, cho nên không thể bỏ độc vào.”
“Khoang mũi đã kiểm tra qua chưa?”
Khương Mặc Hiên hiểu ngay nói: “Cũng không phải do hít vào.”
Không ăn vào, không hít vào, vậy chỉ còn cách duy nhất là tiếp xúc.
Trình Sở Y nói: “Ta cần đồ dùng của ngỗ tác.
Ta sẽ đích thân kiểm tra thi thể này.”
Khương Mặc Hiên ngạc nhiên: “Ngươi chưa gì đã giúp trẫm mà không đòi hỏi điều kiện gì sao?”
“Ta là con dân Đại Khương, vì quốc thể Đại Khương mà ra sức là chuyện nên làm.
Nếu hoàng thượng nhân từ thì chắc cũng biết ta mong muốn điều gì, không cần ta phải nói thẳng ra.”
Khương Mặc Hiên nhếch môi quay đi, gọi Vu Thiên Hối chuẩn bị đồ cho Trình Sở Y nghiệm thi.
Khương Mặc Hiên ở ngoài đình nhỏ ngồi uống trà xem hoa.
Tầm một canh giờ sau, Trình Sở Y mở cửa phòng gọi riêng Khương Mặc Hiên vào nói: “Ta vẫn chưa biết