“ Trời chiều một mảng đìu hiu
Bóng người thiếu nữ, dập dìu rời đi
Thành Tô Định, có mấy khi
Thanh niên tuấn tú, “từ bi” gọi mời.”
Thành Tô Định, một nơi chim bay ngang không thèm đậu, người đi ngang qua không thèm nhìn.
Đây là nơi liên tục diễn ra chiến tranh giữa Thuận Khiêm Quốc và U Minh Quốc.
Thây xác chất thành núi.
Máu đổ nhuộm cả sông.
Dân chúng bỏ ruộng đồng.
Mặc cho người đến cướp.
Hai bên đánh đến hao tổn binh lực trầm trọng, vô tình tạo cơ hội cho các thế lực lân cận nhòm ngó.
Để phòng ngừa bất trắc, binh lực còn sử dụng được đều đi trấn thủ ở vùng biên giới. Dẫn đến không còn dư quân đội để mà đưa đến Thành Tô Định được nữa.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, khiến cho Quốc Vương của Thuận Khiêm Quốc hết sức đau đầu.
Để củng cố địa vị của mình, cũng như lấy cớ tống đi đứa con trai phế vật, thừa tướng Hoàng Gia Huy đưa ra tiến cử với Quốc Vương.
Hoàng Hải Đăng là con trai út của thừa tướng Hoàng Gia Huy. Sinh ra đã không có Linh Hải, đồng nghĩa không thể hấp thụ linh khí, không thể tu luyện.
Vậy có khác nào một phế nhân?
Cả đời không thể nào định được công danh. Đến Tô Định thủ thành có khi chính là một cơ duyên. Sống làm rạng danh tổ tiên, chết được lưu danh sử sách.
Ai cũng có thể nhìn ra nước đi này của thừa tướng. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng dèm pha.
Nếu công kích thành công thì cũng chỉ làm ông ta bẻ mặt, còn nếu bị phản công lại thì chính bản thân lại trở thành con tốt thí mạng ở Tô Định Thành.
Hoàng Hải Đăng đến Tô Định Thành cùng với một đội quân được lựa chọn kỹ càng.
Kỹ càng ở đây chính là những người không có Linh Hải, hay nói cách khác là những người dân bị ép đi tòng quân.
Nếu không đi, người thân khó mà yên ổn.
Số lượng binh sĩ lên đến 2000 người.
Nhưng nếu trận chiến nổ ra thật sự. Chỉ 100 binh sĩ bình thường cũng đủ để tiêu diệt 2000 dân quân này.
….
Thành Tô Định xác xơ tiêu điều. Dân binh thì sĩ khí suy giảm trầm trọng. Binh lương cạn kiệt. Ngồi chờ chết cũng không phải là nói quá.
Trong toà nhà cao nhất thành, là nơi Hoàng Hải Đăng đã treo cổ tự sát. Hắn sống sung túc đã quen, cho nên khi bị đày đến nơi này, không thể nào thích nghi được.
Trước sau gì cũng chết, thôi thì thà ăn một bữa để làm con ma no.
Bỗng dưng một ánh sáng kì lạ chui vào căn phòng kia.
Trên dây treo thắt cổ, người chết bỗng dưng mở mắt. Hoàng Hải Đăng đã không còn là Hoàng Hải Đăng con trai của thừa tướng nữa. Mà hắn chính là Hoàng Hải Đăng ở trái đất xuyên qua.
Chuyện là Hoàng Hải Đăng sau khi nhậu say bí tỉ trở về nhà, hắn vô tình ăn quả mãng cầu để trong tủ lạnh. Hắn ăn vỏ đã đành, đằng này còn nuốt luôn cả hột, kết quả bị sặc mà chết.
Lúc chết đi, hắn có gặp Dị Năng Thần. Dị Năng Thần thấy hắn suốt ngày chìm đắm trong sức mạnh dị năng, tín ngưỡng xem như đạt đến tối ưu.
Cho nên lấy hắn làm căn nguyên để truyền bá dị năng đến Thiên Ma Lục Địa.
Sứ mệnh nói qua là truyền bá, nhưng thực chất Hoàng Hải Đăng cũng biết rằng, vị thần này cũng muốn chen một tay vào Thiên Ma Lục Địa kia. Còn được lợi ích gì thì Hoàng Hải Đăng hoàn toàn không biết.
Nhưng hắn cần chi nghĩ nhiều, bởi vì giờ đây, ước mơ làm dị năng giả của hắn đã được thành toàn.
Chỉ tiếc là nơi hắn hiện đang ở không phải trái đất, nếu không hắn sẽ đem kẻ thù của mình đi nghiền nát cả thân xác lẫn tâm hồn.
….
Hoàng Hải Đăng tỉnh dậy trong tư thế treo cổ. Sợi dây vẫn còn co rút mạnh mẽ.
Vừa tỉnh dậy đã bị nghẹt thở, Hoàng Hải Đăng cố gắng lấy tay nới sợi dây buộc ở cổ, cuồng hô một tiếng khó khắn.
“Cứu.”
May mắn lúc này bên ngoài còn có hai thị nữ đang túc trực. Nghe thấy tiếng la thất thanh của thiếu gia liền vội vào bên trong giải cứu.
Hoàng Hải Đăng mượn được lực từ hai thị nữ, ngay lập tức đưa bàn tay lên tháo nút thắt dây.
Cuối cùng, hắn được giải thoát, ngã xuống mặt đất một cái uỳnh. Hai thị nữ vì đỡ hắn mà cũng ngã lây.
Nhưng tư thế ngã có chút cổ quái và trùng hợp. Hai tay của Hoàng Hải Đăng lại đang ở trên ngực, chân thì đang bị kẹp vào ở giữa hai chân mềm mại, trơn tuột.
Hoàng Hải Đăng nhìn xuống, thấy thân thể khắp nơi đều cảm nhận được sự mềm mại. Tinh thần bắt đầu có chút hưởng thụ.
“ Thiếu gia, thiếu gia, ah~~~”
Hắn nghe tiếng gọi trong như nước càng cảm thấy phấn khích. Tiểu kê kê cũng đã dựng cờ khởi nghĩa từ lâu. Trong lòng thầm cảm thán.
“ Lẽ nào vừa mới xuyên không đã được ưu đãi.”
Tay chân của hắn bắt đầu cựa quậy, cốt yếu là để cảm nhận rõ hơn mà thôi.
Hắn bắt đầu đưa ánh nhìn lên hai thị nữ. Nhưng khác với khát vọng của hắn, hai thị nữ này khuôn mặt vuông vức, mày rậm như đàn ông, môi thâm như thịt bò.
Hoàng Hải Đăng hãi hùng, hắn giật mạnh người dậy, cố gắng thoát khỏi hai thị nữ thân hình quyến rũ, khuôn mặt thổ điền kia.
“ Thiếu gia ngài sao vậy?”
Hai thị nữ thấy thiếu gia vừa mới treo cổ tự sát, sau đó lại cầu cứu, và bây giờ thì hốt hoảng. Trong lòng sinh ra một suy nghĩ tiêu cực.
“ Thiếu gia suy sụp đến tâm thần phân liệt rồi sao?”
Nhưng khi nghe hai thị nữ hỏi, Hoàng Hải Đăng chỉ đành phất phất cái tay xua đuổi, không dám nhìn lại hai khuôn mặt ấy.
“ Không sao, các ngươi ra ngoài đi.”
Hoàng Hải Đăng lúc nãy cũng đã có được kí ức của Hoàng Hải Đăng bản thể. Lúc này mới ngộ ra một điều.
“ Ai lại đi cử hai mỹ nhân đi theo hầu người sắp chết cơ chứ.”
Hắn tay trái ôm mặt, tay phải mò mẫm tìm cái ghế mà ngồi xuống.
Sau một lúc bình tĩnh hắn bây giờ mới nhớ đến bàn tay vàng
của mình.
Để Hoàng Hải Đăng dễ dàng thống kê hơn, Dị Năng Thần đã đưa cho hắn thông tin dưới dạng bảng chữ để dễ hình dung.
Dị Năng Giáo.
Giáo Hoàng: Hoàng Hải Đăng.
Đền Thờ: 0.
Giám Mục: chưa.
Linh Mục: chưa.
Tín Sứ: chưa.
Tín Đồ: 0.
Trong đó, Tín Sứ được phân làm mười phẩm. Cao nhất là Nhất Phẩm Tín Sứ.
Khi muốn thăng cấp lên Giám Mục, Linh Mục, Tín Sứ, thì Tín Đồ phải được Giáo Hoàng phong chức.
Đó là phân chia về cấp bậc trong Dị Năng Giáo.
Mà mỗi giáo đều có thế mạnh riêng của mình. Hầu hết các giáo phái đều truyền tai nhau về các câu chuyện, về tín ngưỡng.
Thì Dị Năng Giáo lại lấy sức mạnh dị năng để truyền bá.
Vì vậy, một cái Cửa Hàng Dị Năng đã được thiết lập.
Cửa Hàng Dị Năng buôn bán các Dị Năng Quả. Giá trị tiền tệ dùng để quy đổi chính là Linh Khí mà đền thờ hấp thụ.
Lúc này, một thông báo hiện lên trước mặt Hoàng Hải Đăng.
“ Chúc mừng bạn nhận được quà thành lập Dị Năng Giáo. Thưởng 1 đền thờ, 1000 tín ngưỡng.”
Hoàng Hải Đăng không chần chờ gì nữa, sử dụng đền thờ ngay lập tức.
Nhưng khác với tưởng tượng của hắn là sẽ có một ngôi nhà lộng lẫy gì đó. Nhưng đền thờ ở đây chính là lấy thổ làm chủ đạo.
Hay nói rõ hơn Tô Định Thành chính là một cái đền thờ của Dị Năng Giáo.
Hoàng Hải Đăng thất vọng đập bàn một cái ầm, sau đó cũng đành thuận theo. Hắn bấy giờ lại mở Cửa Hàng Dị Năng lên, bàn tay lả lướt chọn lựa.
Cửa hàng chỉ bán 5 loại dị năng, mỗi lần mua sẽ lưu lại vật phẩm. Muốn làm mới phải mất 10 tín ngưỡng.
Hoả Quả. 1 tín ngưỡng.
Thuỷ Quả. 1 tín ngưỡng.
Trị Liệu Quả. 10 tín ngưỡng.
Phân Huỷ Quả. 1 tín ngưỡng.
Kết Dính Quả. 1 tín ngưỡng.
Hoàng Hải Đăng đắn đo phân tích.
Phân Huỷ Quả, dùng để phân huỷ đồ vật, rất có lợi về sau.
Kết Dính Quả, cái tên cũng đủ để lí giải hết. Rất thuận lợi cho việc xây dựng, kiến thiết thành trì.
Hoả Quả, Thuỷ Quả, Trị Liệu Quả thì khỏi cần phải nghĩ.
Hoàng Hải Đăng thử mua một Hỏa Quả ăn thử. Cảm thấy vị của nó chua chua ngọt ngọt, ăn vào thì có vị nồng. Nhưng điều quan trọng nhất là bản thân có thể phóng ra lửa hay là không.
Hoàng Hải Đăng ăn xong, cơ thể liền cảm nhận được một luồng khí chạy quanh cơ thể, dần dần nắm bắt được quỹ đạo của nó.
Sau khi đã hoàn toàn kiểm soát được, ăn vui mừng liền thôi động năng lực chưởng ra một cái.
Hoả cầu nhỏ bằng nắm đấm bất ngờ bay ra đằng trước, va chạm vào chiếc rèm giường khiến nó bốc cháy dữ dội.
Khà khà! Cháy thì đã sao, còn không bằng lần đầu tiên hắn cảm nhận được bản thân có thể phóng ra lửa.
Thế là hắn lại tiếp tục tụ một ấn chưởng. Quả cầu lửa tích tụ dần dần ở hai lòng bàn tay, mỗi ngày một lớn.
Quả cầu lửa biến lớn kéo theo thể lực của hắn giảm sút nhanh chóng. Nếu cứ đà này, hắn sẽ chết vì kiệt sức.
Điều này Hoàng Hải Đăng cũng biết, hắn biết đã đến lúc phóng đi quả cầu lửa.
Hai tay đang giữ quả đại cầu lửa to hơn cả cơ thể. Hoàng Hải Đăng phóng lực lượng từ cổ tay vào bàn tay, sau đó ngắt kết nối năng lực, khiến cho quả đại cầu lửa bay về phía trước.
Nhưng vì quả cầu quá to, nên không thể nào chui lọt qua khe cửa.
Đùng!
Ngôi nhà bỗng nhiên phát ra tiếng nổ lớn, đám cháy dữ dội thiêu đốt cả căn nhà.
Mấy dân quân lúc ở bên ngoài hoảng hốt. Ai nấy thấy vụ cháy đều la lên, gõ chuông báo hiệu toàn thành.
“ Kẻ địch tấn công, kẻ địch tấn công.”
Thành Tô Định bỗng chốc rơi vào hoảng loạn.
Nhưng sau khi quan sát lại không thấy kẻ địch tấn công từ đâu, lẽ nào chúng chui từ dưới đất lên?
Các dân quân gần vụ cháy vội vàng chạy tới dập lửa. Từng gáo nước được đem lên lầu 4 để dập lửa.
Tuy Hoàng Hải Đăng là một tên phế vật, lại không có quyền uy gì, nhưng hắn dù gì cũng là tướng quân.
Huống chi họ đến đây để chết trong vinh quang, giết giặc mà chết, chứ không phải chết cháy thế này.
Ngọn lửa chưa kịp dập tắt thì bên trong, Hoàng Hải Đăng ung dung bước ra.
Mấy dân quân dập lửa trên tay cầm gáo nước mà miệng chữ a mồm chữ o, cằm như muốn rơi xuống đất.
“ Tướ… Tướng Quân?”
Hoàng Hải Đăng cả người đen như than, nhe hàm răng trắng muốt, cười tươi nói.
“ Ta đây.”