Sau vụ cháy đó tại toà nhà cao nhất Thành Tô Định, tin đồn về Hoàng Hải Đăng phát điên ngày một lan rộng trong toàn thành.
Đầu tiên là thắt cổ tự tử rồi kêu cứu, sau đó là tự thiêu nhưng lại không chết.
Trong khi đó Hoàng Hải Đăng lại không quan tâm gì mấy, hắn đang chìm đắm trong sức mạnh dị năng hoả hệ và sử dụng số điểm tín ngưỡng.
Sau khi Hoàng Hải Đăng mua Hoả Quả thì 5 vật phẩm trong cửa hàng liền biến mất. Tức là chỉ cho phép hắn mua 1 trong 5. Muốn mua thứ khác? Mời làm mới cửa hàng.
Hoàng Hải Đăng lại mở cửa hàng lên, sau đó phát hiện mình còn có 999 điểm tín ngưỡng. Nhưng lúc này bên phải điểm tín ngưỡng còn có dấu “+”.
999(+).
Hắn tò mò xem dấu cộng này có ý nghĩa gì thì thì một bảng giải thích hiện ra.
Đền Thờ Tô Định. +100 tín ngưỡng / 1 ngày.
Hoá ra dấu cộng kia chính là lượng tín ngưỡng cộng thêm mỗi ngày.
Hoàng Hải Đăng gật đầu một cái thấu hiểu, sau đó chuyển đến làm mới vật phẩm, định mua thêm loại dị năng mới.
Điểm tín ngưỡng còn 989.
Thuỷ Quả. 1 tín ngưỡng.
Lôi Quả. 1 tín ngưỡng.
Cuồng Sư Quả. 100 tín ngưỡng.
Đấu Sĩ Quả. 10 tín ngưỡng.
Giám Định Quả. 100 tín ngưỡng.
Hoàng Hải Đăng mắt sáng ngời ngời. Hoả Quả lợi hại như vậy cũng chỉ có giá 1 tín ngưỡng mà thôi. Trong khi đó Cuồng Sư Quả có giá trị gấp 100 lần.
Mua! Nhất định phải mua.
Cuồng Sư Quả về tay, hắn liền cho vào miệng mà nuốt mạnh xuống dạ dày.
Thế nhưng, hắn không hề cảm nhận thấy luồng khí Cuồng Sư chảy trong cơ thể giống như luồng hoả hệ.
Hắn bèn mở thông tin cá nhân lên xem.
Hoàng Hải Đăng.
Dị Năng:
Hoả Hệ. cấp 1.
Cuồng Sư. (Ẩn)
Hắn nhìn chữ “ Ẩn “ kia rất không thuận mắt, liền hạ cẳng chân hạ cẳng tay mà xem giải thích.
“ Kích hoạt Cuồng Sư cần Hoả Hệ thăng lên cấp 2.”
Hoàng Hải Đăng bấy giờ mới hiểu ra ngọn ngành. Nếu thật như không có giới hạn dị năng, vậy hắn chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi sao?
Điểm tín ngưỡng bấy giờ còn lại 889. Mà Hoàng Hải Đăng cũng không thể ăn thêm Dị Năng Quả.
Hắn quyết định dùng số tín ngưỡng này tăng cường sức mạnh binh lực.
Theo như tin tình báo, 3 ngày nữa quân đội U Minh Quốc sẽ tiến đánh.
Dẫn đầu là Nguyễn Thế Nhạc, thực lực Cấp 2 sơ cấp. Quân đội 1000 người tiến đánh Tô Định Thành.
Vì tình báo cho biết, thủ thành là con trai phế vật của thừa tướng Hoàng Gia Huy nên chỉ đơn giản phái một nhánh quân dư thừa đi xử lí mà thôi.
U Minh Quốc nhân cơ hội này mới lăng nhục Thuận Khiêm Quốc. Bảo rằng quốc gia suy yếu đến cùng cực, cử phế vật đi trấn thủ thành trì. Khác nào dâng thành vô điều kiện.
Nhờ vậy nên Hoàng Hải Đăng mới biết được rằng 3 ngày sau, kẻ địch sẽ công thành.
Hoàng Hải Đăng nở một nụ cười tà. Kẻ địch càng khinh suất thì càng dễ chiến thắng.
Hắn nhanh chóng ra lệnh triệu tập binh sĩ, chuẩn bị tuyên bố một số điều.
Mà ngày này chính là ngày Dị Năng Giáo ra đời.
Binh sĩ tập hợp ở trước cổng thành, đây là lệnh mà Hoàng Hải Đăng ban ra.
2000 binh sĩ dân quân tập hợp dưới cổng thành phía Bắc. Miễn cưỡng cũng ra hàng ra lối. Tuy nhiên trông ai nấy đều tiều tuỵ, giống như những lá trong lưới chờ chết.
Nhưng mà thực tế cũng chính là như vậy. Họ chính là những con cá đang chờ chết, không biết là mai hay mốt mà thôi.
Muốn chạy cũng không được, vì họ chính là bán mạng vị đất nước.
Muốn chiến đấu chống kẻ thù, nhưng bản thân không có Linh Hải, khác gì châu chấu đá xe.
Hoàng Hải Đăng đứng trên tường thành cao, quan sát một lượt, mặt biểu lộ sự trầm tư. Hắn to rõ một tiếng.
BINH! SĨ! CHÚ! Ý!
Mọi người nghe thấy lời nói như sấm truyền, liền đưa mắt nhìn vị tướng quân nơi cao vút kia.
“ Ta không nói dài dòng… 3 ngày nữa… kẻ địch sẽ đến đây… và các ngươi sẽ chết… kể cả ta.”
Hoàng Hải Đăng tạo một khoảng lặng, cốt yếu chính là để tạo cảm giác suy sụp cho đám dân quân. Bởi vì có như thế, khi thấy một tia hi vọng, chắc chắn bọn họ sẽ liều mình mà bám lấy.
Sự việc diễn ra đúng như mong đợi, có binh sĩ cầm vũ khí không chặt để rơi xuống đất. Có binh sĩ lại tâm lý không vững mà xìu xuống.
Lúc này Hoàng Hải Đăng lại hùng hồn nói.
“ Nhưng… Ta có cách giúp các ngươi.”
Mắt các binh sĩ sáng ngời khi nghe thấy tuy lòng có chút hoài nghi. Dù gì họ cũng chỉ là những người dân, ăn học không tới nơi tới chốn, hoặc có người cả đời chỉ biết gắn liền với cuốc đất.
“ Lẽ nào viện binh đến?”
“ Chúng ta sẽ sống sót sao?”
Hoàng Hải Đăng lúc này thúc đẩy năng lực, ngưng tụ một quả cầu lửa to bằng quả bóng nơi bàng tay.
Lửa cháy hừng hực, thiêu đốt không khí khiến cho con mắt của những người dân quân ánh lên bóng lửa.
“ Không phải là tướng quân không có Linh Hải hay sao?”
“ Ngài ấy đang tạo ra lửa? Ngài ấy có thể làm được sao?”
Mặc cho mọi người bàn tán xôn xao, Hoàng Hải Đăng lại nói tiếp.
“ Các ngươi thấy đấy… Ngọn lửa này… Một kẻ không có Linh Hải như ta…. Có thể tạo ra được…. Thì ta cũng có thể… Dạy cho các ngươi dùng lửa….”
Từng lời nói của Hoàng Hải Đăng rền vang bên tai các dân quân, con tim chết lặng bấy lâu
bỗng chốc hồi xuân trở lại.
Cho đến khi Hoàng Hải Đăng ngưng tụ một quả đại cầu lửa to bằng nửa thân người, sau đó hắn chưởng ra vùng đất trống bên cạnh đám binh sĩ.
Đùng!
Vụ nổ gây chấn động, đào một cái hố sâu khoảng 2 thước, khói bụi bay mù mịt.
Cảm xúc của các dân quân từ bất ngờ đến kinh hãi và cuối cùng là vui mừng.
Niềm hi vọng đang ở trước mắt.
“ Tướng quân bảo ta cũng có thể chưởng ra lửa?”
“ Tướng quân uy võ.”
“ Tướng quân uy võ.”
Mọi người ai nấy đều rêu ca vui mừng, sĩ khí bỗng chốc tăng lên ngùn ngụt.
“ Các ngươi có muốn sức mạnh không?”
“ Có.” 2000 dân quân đều đồng thanh.
“ Các ngươi có muốn đạp kẻ thù dưới chân không?”
“ Có.”
“ Các ngươi có muốn cứu người thân của mình không?”
“ Có.” Tiếng đồng thành mỗi lúc một to, mỗi người đều gào khang cả cổ họng.
“ Tốt… Dị Năng Thần sẽ giúp các ngươi…. Niềm tin càng mãnh liệt…. Các ngươi sẽ càng có thêm sức mạnh.”
Qua bài khích lệ tinh thần làm cho mỗi dân quân đều khát vọng sức mạnh. Cùng với dân trí thấp khiến cho họ càng thêm tôn sùng một thế lực siêu nhiên nào đó.
Mà điển hình là Dị Năng Thần.
Một lúc sau, lần lượt các dân quân đều cảm thấy thân thể có chút thay đổi. Rõ ràng nhất là hình xăm một con rồng đang uốn lượn ở sau lưng. Họ dần dần cảm nhận được ý chí của Dị Năng Thần đang sục sôi.
Điều kì lạ là họ nhìn thấy một cái bảng phép thuật ghi nhiều chữ ở trên đó. Nhưng họ không tài nào đọc được vì ngôn ngữ khác biệt, là Tiếng Việt.
Còn Hoàng Hải Đăng thì vừa xem số lượng tín đồ đang ngày một tăng lên, vừa cười trong lòng mà không dấu được khuôn mặt.
Bất ngờ tín đồ nhanh chóng đạt đến 2000.
Dường như tín ngưỡng đã tiêm vào đầu những tín đồ này, khiến cho họ quỳ xuống, hai tay nắm lại mà cung kính nói.
“ Kính chào Giáo Hoàng Đại Nhân.”
Hoàng Hải Đăng nghe thấy mà mát lòng mát dạ. Vốn tưởng cần phải lay động nhân tâm, đưa vào quy chế, thế nhưng sự việc lại dễ dàng hơn hắn tưởng.
Không cần chờ gì nữa, hắn liền thực hiện một bài kiểm tra thể lực.
2000 tín đồ phải chạy đến một thôn làng bên cạnh sau đó chạy về Tô Định Thành. 800 người về trước sẽ được nhận Hoả Quả.
Cuộc thi nhanh chóng được thực hiện, mỗi tín đồ đều cố gắng hết sức mình. Họ khao khát sức mạnh, bởi vì có sức mạnh, mạng sống sẽ được đảm bảo hơn.
800 người khoẻ nhất đã được chọn lọc ra, họ nhanh chóng sử dụng Hỏa Quả.
Nhiều người nhanh chóng cảm nhận được năng lực đang chuyển biến trong cơ thể. Vui mừng đánh ra mấy cái hoả cầu nhỏ.
“ Ha ha ha, ta làm được rồi. Giáo Hoàng vạn tuế, Dị Năng Thần vạn tuế.”
Một người thôi động được sức mạnh lại khiến cho những người khác quyết tâm. Ý chí cao đến ngút trời.
Chỉ trong một giờ đồng hồ, tất cả đều có thể sử dụng được năng lực.
1200 tín đồ còn lại nhìn muốn đỏ cả mắt. Họ cũng khao khát, họ cũng mong muốn có được sức mạnh như vậy.
Thế là Hoàng Hải Đăng lợi dụng cơ hội, thúc đẩy bọn họ tập luyện, tăng cường thể lực.
Bởi vì thể lực chính là yếu tố chính để sử dụng dị năng.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Hôm sau tỉnh dậy, Hoàng Hải Đăng nhận được 100 điểm tín ngưỡng. Tổng là 189 điểm.
Mặt trời tờ mờ nhô lên, Hoàng Hải Đăng bước ra ngoài thấy giọt sương cũng dần tan xuống. Hắn đi đến chuông báo hiệu mà đánh vài cái.
Choang!
Choang!
Choang!
Chuông báo vang lên, các tín đồ thường ngày uể oải, nay lại nhanh nhẹn hơn rất nhiều, họ nhanh chóng mặc vào y phục, tập hợp trước cổng thành, chuẩn bị cho bài huấn luyện của Giáo Hoàng Đại Nhân.
Bài tập buổi sáng chính là khởi động, mọi người cứ nhìn theo Hoàng Hải Đăng mà làm theo, người sau làm theo người trước.
Sau đó là thực hiện chạy bộ quanh sân. Hoàng Hải Đăng cũng không ngoại lệ.