Dị Năng Giáo Tại Tu Chân Giới

Chương 5: Phát triển hậu cần


trước sau

Thành Tô Định trời yên biển lặng, xác chết đã được xử lý hết. Mặt đất cổng phía bắc vô vàng ổ gà ổ trâu, buộc các binh sĩ phải đào đất lấp lại.

Thế nhưng cuộc tập luyện thể lực vẫn tiếp tục diễn ra. Người có nhiệm vụ có thể không tham gia, nhưng nếu như xong việc, không tham gia thì sẽ làm trái lại quân lệnh, làm trái lại lệnh của Giáo Hoàng.

Sau trận chiến số binh khí thu gom của kẻ địch đều bị hư hỏng nặng. Lương thực thì thu được kha khá. Đặc biệt là một mỹ nhân, nhị tiểu thư của Lâm Gia, Lâm Tuyết Lạc.

Hiện tại, nàng đang bị giam lỏng trong một căn nhà sạch sẽ. Không ngừng kêu gào, thế nhưng không ai đoái hoài tới nàng.

Các binh sĩ cũng đã báo cáo cho Hoàng Hải Đăng biết. Nghe đến mỹ nữ hai mắt hắn lại sáng lên. Nhưng từ khi áp giải mỹ nữ về, thì hắn lại nhốt mình trong phòng, làm việc trọng đại gì đó.

Thực ra là sau trận chiến thắng U Minh Quốc, hệ thống thưởng cho hắn 1000 điểm tín ngưỡng.

Số điểm tín ngưỡng hiện tại đang là 1389 điểm. Chỉ cần qua 12 giờ đêm nay là có thể đạt 1489 điểm.

Theo như hắn cảm nhận được, dị năng Cuồng Sư này có tác dụng giúp hắn tăng cường sức mạnh thân thể lẫn dị năng Hoả hệ.

Điển hình nhất là càng đánh thì giới hạn thể lực lẫn sức mạnh Hoả hệ có dấu hiệu tăng tiến vượt trội.

Hiện tại dị năng Cuồng Sư đang ở cấp 1, dị năng Hỏa hệ đang ở cấp 2.

Một chiêu Hoả hệ toàn lực cũng được xem như là một tu sĩ cấp 2 sơ cấp ở Thiên Ma Lục Địa.

Nhưng nhờ dị năng Cuồng Sư hỗ trợ. Nếu đánh một lúc, uy lực cũng có thể đạt tới cấp 2 trung cấp.

Nếu nhận định rõ tác dụng của hai dị năng mà Hoàng Hải Đăng sở hữu, thì Hoả hệ là chính công, còn Cuồng Sư là hỗ trợ.

Hoàng Hải Đăng dạo cửa hàng dị năng quả. Mỗi lần làm mới đều mua một loại dị năng. Mà mỗi lần mua đều cân nhắc thật chu toàn.

Hiện tại binh lực cũng đã có 2000. Sức mạnh của binh sĩ đang dần dần gia tăng.

Thế nhưng điều mà Tô Định Thành thiếu lúc này đó chính là phát triển hậu cần.

Vũ khí thì cùn, rỉ sét.

Giáp thì mỏng manh.

Thức ăn thì nhờ săn bắt động vật và lương thảo trong kho.

Sinh hoạt cá nhân lại vô cùng bẩn thỉu.

Vì vậy mà những dị năng Hoàng Hải Đăng cần tìm phải ưu tiên hậu cần.

Trước tiên là vấn đề nước sạch. Bình thường binh sĩ phải đi đoạn đường dài 2 km để lấy nước từ sông về.

Hoàng Hải Đăng giải quyết bằng cách mua 100 Thuỷ Quả.

Các binh sĩ hàng ngày sẽ dùng dị năng Thuỷ hệ cung cấp nước sạch cho cả thành, và đó cũng là một phương pháp tu luyện hiệu quả.

Vấn đề thứ 2 là lương thực. Thế nhưng cũng không cần thiết lắm, bởi vì kho lương còn nhiều, động vật trong rừng thì chưa săn bắt hết. Ngoài ra sau trận chiến này, Thuận Khiêm Quốc hẳn cũng phải ban khen thưởng.

Vậy mà Hoàng Hải Đăng lại thấy được một loại dị năng có chút liên quan.

Tửu Quả. Giá 100 tín ngưỡng.

Rượu chính là thức uống bồi bổ tinh thần tốt nhất cho binh sĩ.

Đàn ông không râu không nên đàn ông.

Binh sĩ không rượu không nên binh sĩ.

Chưa kể, nếu như dị năng thăng cấp lên thì chất lượng rượu phải nói là tuyệt phẩm cỡ nào?

Vấn đề thứ 3 chính là cơ sở hạ tầng.

Trận chiến vừa rồi cốt là nhờ tường thành câu kéo thời gian.

Nếu như tường thành càng chắc chắn, quân đội càng dễ dàng phòng thủ.

Thế nhưng hắn chỉ có thể tìm được Mộc Quả giá 1 tín ngưỡng.

100 Mộc Quả sẽ được giao cho 100 tín đồ.

100 người này sẽ chuyên về xây dựng tạm thời sản xuất gỗ. Thế nhưng đòi hỏi độ thuần thục rất lớn. Cho nên đây chính là một bài toán khó.

Phóng thích ra dị năng Mộc hệ thì dễ, nhưng để chau chuốc cho nó vuông vức thì lại cực kì khó khăn. Cuối cùng vẫn phải phải dao, kiếm ra mà vót gỗ.

Vấn đề còn lại chính là vũ khí, trang bị.

Trong chiến trận, đâu phải lúc nào cũng chỉ biết đến đánh tầm xa. Kẻ địch mà áp sát được, ba quân lập tức tan đàn xẻ nghé.

Ví như Nguyễn Thế Nhạc, hắn đột phá vòng vây, gây đe doạ cho mọi người.

May mắn là chỉ có mình hắn, nhưng nếu là một đội quân như hắn thì sẽ thế nào?....

Câu trả lời nghĩ thôi cũng không dám nghĩ tới.

Hoàng Hải Đăng liên tục làm mới nhưng lại không kiếm ra dị năng nào phù hợp. Nên chỉ có thể mua mấy dị năng khác để làm phong phú cửa
hàng hơn mà thôi. Sau này cần tới thì sẽ dùng.

Số dư còn lại Hoàng Hải Đăng cũng mua 200 Hoả Quả để cho binh sĩ. Tổng 1000 quân cho tròn, lí do đơn giản là vì hắn thích số tròn như vậy mà thôi.

Trời đêm khuya thanh vắng, Hoàng Hải Đăng cuối cùng cũng tiêu xong số tín ngưỡng.

Bây giờ cũng đã là 2 giờ sáng. Tường thành có mấy binh sĩ canh gác. Đôi lúc còn thấy họ thao túng Hoả hệ, ngưng tụ hoả cầu trên tay rồi làm nó biến mất.

Hoàng Hải Đăng ưỡn người một cái khiến cho xương kêu rốp rốp. Nhưng lúc này hắn chợt nhớ ra chuyện lúc chiều các binh sĩ bẩm báo. Hắn cảm thán một câu.

“ Mỹ nữ sao?”

Nói liền động, hắn một mạch đi đến gian phòng giam giữ tiểu Mỹ Nhân kia.

Các tín đồ canh giữ thấy Giáo Hoàng liền cung kính hành lễ, nhưng bị Giáo Hoàng ra hiệu im lặng.

Hai tín đồ biết ý liền rời đi. Ra bên ngoài hai người nhìn nhau mỉm cười. Quyết tâm canh gác không cho một kẻ nào đến làm phiền.

….

Trong căn phòng lập loè ánh sáng, sáp đèn cũng đã sắp tàn, Hoàng Hải Đăng đẩy nhẹ cửa vào, cốt yếu chính là nhìn trộm Mỹ Nhân.

Cái gì quân tử, cái gì liêm sỉ, Hoàng Hải Đăng hắn đã vứt hết đi rồi.

Từ khi đến đây hắn chỉ gặp được 2 cô nương, chính là hai thị nữ của hắn. Người nào người nấy nát nước đổ thành, gà bay chó chạy. Dạo ngang hồ cá chắc chắn cá sẽ nằm ngửa trên mặt nước vì ngộ độc nhan sắc.

Chính vì lẽ đó, hắn hi vọng nhan sắc mỹ nhân này sẽ chữa lành vết thương trong tim.

Hoàng Hải Đăng thấy Lâm Tuyết Lạc trong trạng thái ngủ say. Gương mặt mộc mạc, không son không phấn nhưng vẫn biểu lộ ra đường nét tuyệt trần.

Đặc biệt là hai đồi núi trập trùng đang cố lẫn trốn sau sấp vải lụa mềm mỏng kia.

Nhìn kỹ, Hoàng Hải Đăng thấy một phần yếm đào màu đỏ lộ ra, khiến hai mắt của hắn đỏ rực, máu não truyền khắp cơ thể, thúc dục hắn phạm thượng.

Bên ngoài không có ai, bên trong lại là một nam một nữ. Nam thì cương dương thịnh phát, nữ thì say ngủ dịu dàng. Bức tranh hoạ lên y hệt như một con sói đói và một con cừu tơ trong một cái chuồng kín.

Hoàng Hải Đăng tiến tới lại gần, từ từ ngồi lên cạnh giường, tránh làm cho Lâm Tuyết Lạc thức giấc.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng sờ vào mái tóc. Mùi hương thoang thoảng sộc lên mũi khiến hắn hít sâu lấy một ngụm.

Tay của hắn lại nhẹ nhàng vén y phục trên người nàng, từng bước chậm rãi, hơi thở nhịp nhàng.

Nhưng ngay lúc này Lâm Tuyết Lạc cảm giác thấy gì đó mà tỉnh dậy.

Phát hiện người đàn ông đang nắm lấy y ngục của nàng, lại ngồi cạnh giường ngủ của nàng, điều đó khiến nàng sợ hãi vô cùng.

Theo bản năng, nàng kéo mền che lấy cơ thể rồi lùi lại. Miệng không ngừng sỉ vả.

“ Tên sắc lang, đừng hòng chạm vào người của bổn tiểu thư. Ngươi cút đi! Ta thà chết cũng không để người lăng nhục.”

Hoàng Hải Đăng nghe thấy liền nở một nụ cười tà, ranh mãnh nói.

“ Khà khà! Sẽ không có ai phải chết cả….”

Nghe đến đây Lâm Tuyết Lạc cũng có chút cảm giác an tâm. Nhưng cảm giác đó chưa kịp phát triển thì Hoàng Hải Đăng phải nói tiếp.

“ Và… cũng sẽ không có ai phải rời đi.”

Nói rồi, hai tay hắn kéo mạnh cái chăn ra rồi ném xuống đất. Hai chân tự cởi giày rồi nhấc từng chân lên giường.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện