Dưới chân cổng phía bắc thành Tô Định, các binh sĩ U Minh Quốc đều đã lên sẵn sát ý, chỉ chờ cổng thành bị phá ra.
Thế nhưng xe công thành chưa kịp tiến vào cổng, tên bắn cũng đã dừng, thay vào đó là những quả cầu lửa đang cháy hừng hực.
Có vài binh sĩ sợ hãi hét lên.
“ Sao hôm nay nhiều mặt trời vậy.”
“ Là Hoả cầu, là Hoả cầu.”
“ Chúng có pháp sư, chúng có pháp sư.”
Người tấn công bằng sức mạnh nguyên tố gọi là Pháp Sư.
Còn các binh sĩ U Minh Quốc này chỉ là chiến sĩ cấp 1 sơ cấp. Nếu giáp lá cà còn được, nhưng đây lại là bị đánh tầm xa, lại bất ngờ, khiến họ không tài nào đỡ nổi.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn, các binh sĩ nghe thấy hiệu lệnh lui binh của tướng quân Nguyễn Thế Nhạc, lòng vui như tết.
Họ mau chóng tháo chạy, thế nhưng đã không kịp nữa rồi.
200 quả cầu lửa từ trên tường thành phóng xuống. Trong vô thức họ lấy khiên ra chắn đỡ.
Nhưng uy lực công kích quá lớn, khi va chạm nổ ra những mảnh vụn lửa, ngoài ra còn kèm theo nhiệt độ nóng kinh người.
Quân U Minh Quốc người chết, người bị bỏng nặng, một số khác tháo lui.
Nhưng sau khi đợt công kích đại hỏa cầu kết thúc, 200 đại hoả cầu khác lại bay ra.
Bấy giờ binh sĩ U Minh Quốc đưa lưng ra chạy nên không thể nào phòng thủ toàn diện được.
Số lượng thương vong đã hơn quá nửa.
Chưa dừng lại ở đó, đợt công kích thứ 3 lại tiếp tục phóng ra.
Thế nhưng lần này lại chỉ có vài cái, quả cầu thì nhỏ hơn lúc trước gấp mấy lần.
Mà tràng diện này đều nằm trong tầm mắt của Nguyễn Thế Nhạc.
Hắn nở một nụ cười tà, chân thúc ngựa xông lên phía trước, thanh kiếm giương lên mạnh mẽ nói.
“ Các tướng sĩ nghe lệnh, kẻ địch thi triển pháp thuật đã cạn kiệt, mau chóng công thành.”
Các binh sĩ nghe thấy quay đầu lại, đúng như lời tướng quân nói, quả cầu lửa rõ ràng ít và yếu hơn trước rất nhiều. Ai nấy đều lấy lại khí thế, cơn phẫn nộ dân trào, lao đến cổng thành quyết một phen sống mái.
Lâm Tuyết Lạc thấy đại khí quân U Minh đã tan, bèn nhân cơ hội này, trợ chiến lập công.
8 hộ vệ của Lâm Gia bảo vệ Lâm Tuyết Lạc thúc ngựa tấn công. Thực lực sắp đột phá cấp 2 cho nên là phần sức mạnh to lớn cho binh lực của Nguyễn Thế Nhạc hiện giờ.
Đúng như vậy, Nguyễn Thế Nhạc thấy viện binh mừng rỡ như điên, càng hăng hái xông lên phía trước.
Đại quân lại một lần nữa quay lại công thành.
Thấy kẻ địch tiếp tục chui đầu vào rọ, Hoàng Hải Đăng càng thêm hưng phấn. Miệng không kiềm được mà cười lên ha ha.
Còn các binh sĩ Tô Định Thành thì không tin vào mắt mình. Kẻ địch đang chết như rạ đồng.
“ Phóng Hoả.”
Lệnh của Hoàng Hải Đăng ban ra, lần này 200 quả cầu lửa lại một lần nửa tấn công.
Hoá ra đây chỉ là kế sách dụ địch của Hoàng Hải Đăng ma thôi.
Quân địch không kịp quay đầu, đành trở thành than vụn.
Thế nhưng có một kỳ tích xảy ra, không biết bằng cách đó, Nguyễn Thế Nhạc đột phá được vòng hoả công, áp sát được cổng thành.
Chỉ thấy thương của hắn toả ra một dòng khí màu đỏ, sau đó đâm mành vào khe hở của cổng thành.
Bành!
Cổng thành nổ tung, Nguyễn Thế Nhạc thừa thế đột phá vào bên trong.
Nhưng bên trong không một bòn người, vì binh sĩ đã lên hết tường thành từ lúc bắt đầu.
Trơ trọi giữa chốn không người, nhưng binh sĩ của Tô Định Thành cũng không thể dùng hoả công bởi vì điểm mù.
Nguyễn Thế Nhạc xuống ngựa, chạy lên bậc thang. Nhưng khi hắn vừa leo lên lại bị một quả cầu lửa tinh thuần lao đến.
Nếu là những quả cầu lúc nãy, hắn có thể đỡ lấy, nhưng quả cầu này lại làm cho hắn thấy cảm giác nguy hiểm.
Chính là Hoàng Hải Đăng đại triển thần uy tung ra một chưởng bằng hoả cầu.
Thế là hai bên một công một né hết sức phối hợp. Giống như sút bóng vào cầu môn nhưng thủ môn lại né tránh, mặc cho bóng vào lưới.
Nguyễn Thế Nhạc cũng đâu phải hạng kém cỏi gì, dù gì cũng là cấp 2 sơ cấp, vừa né vừa tiến lên từng bước.
Thế nhưng khi gần áp sát được Hoàng Hải Đăng, lúc tung ra đòn chí mạng thì từ đâu mấy quả cầu lửa phóng tới khiến hắn né tránh mất đà ngã xuống phía sau, từ từ lăn xuống bậc thang thấp nhất.
“ Mẹ nó, rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu pháp sư vậy.”
Hoàng Hải Đăng nhe ra hàm răng trắng muốt, ngưng tụ hai quả cầu lửa ở hai lòng bàn tay, nói.
“ Đoán xem!”
Nguyễn Thế Nhạc cắn răng tức điên, hắn định lên ngựa bỏ chạy. Nhưng khi hắn nhìn ngựa của mình, thì đã bị thiêu chết từ lúc nào?
Thấy hắn biểu cảm hài hước như vậy, Hoàng Hải Đăng bày ra khuôn mặt chế giễu.
“ Bất ngờ lắm phải không?”
Hoàng
Hải Đăng sau khi phóng hai quả cầu lửa thì nhận được thông báo hệ thống.
“ Dị năng hoả hệ thăng lên cấp 2. Dị năng cuồng sư thăng lên cấp 1.”
Hắn bấy giờ niềm vui nhân đôi, lại dũng khí ngút trời lao xuống cầu thang. Vừa chạy vừa cảm nhận hai dòng khí một hoả một cuồng sư chạy song song trong cơ thể.
Hoả hệ kết hợp với Cuồng Sư, Hoàng Hải Đăng lao đến tấn công, quyền thế kinh người áp bức tới.
Nguyễn Thế Nhạc nở rộ ý cười, bày ra tư thế phản kích, mũi thương chếch về sau, đón chờ kẻ địch, nói.
“ Ngu ngốc.”
Thấy Hoàng Hải Đăng gần tới, khí thế của Nguyễn Thế Nhạc càng tăng cao, luồng khí màu đỏ bao quanh cơ thể đang không ngừng lưu động, có dấu hiệu mỗi ngày một gia tăng.
Thế nhưng từ khoảng cách 5 mét, Hoàng Hải Đăng đã đấm ra một Hoả Quyền lao đến, không như Nguyễn Thế Nhạc tưởng tượng.
“ Vô sỉ.”
Đùng!
Hoả Quyền mô phỏng cánh tay của Hoàng Hải Đăng phóng tới biến lớn với uy lực kinh người.
Tuy nhiên so với khí thế phản kích của Nguyễn Thế Nhạc kém hơn rất nhiều.
Khổ một nỗi, thế phản kích Nguyễn Thế Nhạc dốc sức bày ra lại bị phá hỏng bởi một hoả quyền đơn giản. Khiến hắn tức giận mà thốt lên vô sỉ.
Hoàng Hải Đăng thấy vậy cứ liên lục phóng ra những đòn công kích tầm trung khiên Nguyễn Thế Nhạc vô cùng đau đầu.
Hắn tức giận, cam chịu bị thương nhằm lấy đầu cái tên vô sỉ kia xuống.
Nhưng khi Nguyễn Thế Nhạc gần áp sát được tên vô sỉ kia thì hắn lại đấm xuống đất một cái.
Ầm!
Mặt đất dưới chân Hoàng Hải Đăng nổ lên một tiếng khiến bụi văng mù mịt.
Nguyễn Thế Nhạc thấy tên này đánh ra một đòn kì lạ, nhất định có ám chiêu.
Không ngờ, bụi tan đi thì thấy Hoàng Hải Đăng đã chạy một khoảng cách xa.
Nguyễn Thế Nhạc tức giận, nhưng khi hắn định đuổi theo thì phát hiện sau lưng mình có vô số quả cầu đang phóng tới.
Trúng kế, Nguyễn Thế Nhạc không kịp chống đỡ, mà dưới mưa hoả cầu đang bay vào một điểm thì hắn cũng không thể cản phá nổi. Chỉ biết thốt lên “ Vô sỉ” một lần nữa.
Kết quả thân xác Nguyễn Thế Nhạc bị nổ banh xác đến không còn một mảnh vụn.
Hoàng Hải Đăng tiến tới tường thành. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện phía xa có một chiếc xe ngựa. Trong lòng có chút hoang mang.
“ Không được, tin tức về trận đánh này nếu truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ đem lại tại hoạ.”
“ Người đâu.”
“ Có.”
“ Không cho xe ngựa kia chạy thoát.”
“ Rõ.”
….
Mà lúc này, Lâm Tuyết Lạc đứng trên xe ngựa quan sát tình hình. Chỉ thấy cổng thành đã mở, không biết binh trận trong đó như thế nào.
Một lúc sau thấy một đoàn ngựa đang tiến tới, tưởng rằng U Minh đại thắng trở về, Lâm Gia cũng có phần góp công, nàng vui sướng tột độ.
“ Chắc chắn cha sẽ khen thưởng.”
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Đoàn ngựa chạy đến là binh sĩ Tô Định Thành.
Các binh sĩ thấy Lâm Tuyết Lạc hai mắt sáng lên, cười sảng khoái nói.
“ Là mỹ nữ, là một mỹ nữ.”
“ Đúng là tiên nữ nha.”
Lâm Tuyết Lạc sợ hãi, rút con dao bên hông ra phòng thủ.
“ Các ngươi, đừng hòng lại đây.”
Thế nhưng lúc này ngựa kéo xe vì sợ hãi mà bước vội lên mấy bước, khiến cho Lâm Tuyết Lạc đứng trên xe ngựa mất thăng bằng mà ngã xuống.
Trời xui đất khiến làm nàng rơi mất con dao. Kết quả lại bị đám đàn ông bắt lấy.