Nghe nói vậy, tim cô tựa như rơi xuống vực thẳm, toàn thân như mất đi toàn bộ sức lực.
- Chủ nhân, đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được Tiểu Thiên.
Sadako an ủi.
Dương Tử Mi làm sao có thể không lo lắng?
Đối với cô, Tiểu Thiên còn thân thiết hơn là em trai ruột.
- Sadako, có phải là do chúng ta chạm phải thiên mệnh, nên ông trời đã khiến chúng tra ngũ tệ tam khuyết? Khiến cho mọi người không thể dừng lại ở bên cạnh em?
Dương Tử Mi nhìn Sadako đầy bi thương.
- Chủ nhân, không phải vậy, cô sẽ hạnh phúc, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.
Sadako an ủi nói.
- Ngoài ý muốn? Có phải có quá nhiều ngoài ý muốn không? Trục Thiên ở ngoài biển xa, Tuyết Hồ bỏ đi, sư thúc vì em mà chết, sư phụ mất tích, bây giờ đến Tiểu Thiên cũng mất tích rồi.
Dương Tử Mi cười đầy đau khổ, nói:
- Em thật sự sợ sẽ có một ngày, chị và Liên Y cũng sẽ bỏ em mà đi.
- Chủ nhân!
Lúc này ánh mắt Sadako trở nên vô cùng kiên định,
- Sadako sống là người của chủ nhân, chết là ma của chủ nhân, chủ nhân chính là nơi quay về của Sadako, Sadako sẽ không rời xa chủ nhân.
Dương Tư Mi cảm động khi nghe được câu nói này.
Chỉ là, Sadako không phải là người, cũng không phải là ma, cô chỉ là một xác sống bị làm pháp thuật.
Không chừng sau này có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không thể khống chế được.
Liên Y cũng thể hiện quyết tâm của bản thân bằng cách nhảy lên vai cô, đưa móng vuốt nho nhỏ trắng xóa sờ lên cổ cô, đôi môi nhỏ hồng mềm mại thơm lên má cô, sau đó viết lên vai cô bống chữ “ không bỏ, không rời”.
Dương Tử Mi không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Nếu có Tiểu Thiên ở đây, nó nhất định sẽ kiên định nói nó mãi mãi sẽ không rời xa cô.
Thế nhưng, nó ở đâu mất rồi?
- Chủ nhân, cô nghỉ một lát đi, tôi tiếp tục đi tìm kiếm Tiểu Thiên, nếu có tức sẽ lập tức gọi điện cho cô.
Sadako đỡ cô ngồi xuống rồi nói.
- Uhm, chị đi đi, nhớ quay lại.
Dương Tử Mi gật đầu.
- Nhất định quay lại, chủ nhân