Dương Tử Mi nhìn kỹ vào đôi mắt bà lão.
Trái tim cô bỗng dưng có cảm giác như bị ai đó đánh vào, cô có một cảm giác ớn lạnh xương cốt.
Đôi mắt của mà lão như một cái hang trống rỗng, nhãn cầu giống như bị ai đó móc mất, chỉ còn lại hốc mắt.
Dương Tử Mi lại nhìn kỹ hốc mắt, thì phát hiện nó giống như hai cái hang động màu đen, như muốn hút người khác vào bên trong, vô cùng quỷ dị.
Cô nổi da gà, chóng mặt, tập trung một lần nữa thì phát hiện đôi mắt kia lại trở lại bình thường.
Không còn hang rỗng mà chỉ là đôi mắt bình thường, hơi đục ngầu, mơ hồ của một bà lão.
Trên khuôn mặt của bà lão còn chứa đựng một nụ cười từ ái, giống như bà nội của cô.
Dương Tử Mi lại chớp mắt một lần nữa.
Vẫn là đôi mắt bình thường của một bà lão.
Lẽ nào cái động đen vừa nãy cô nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Sao lại có thể?
Cô đành phải khởi động Thiên Nhãn để quan sát sự quỷ dị của bà lão.
Nhưng vẫn không thể tìm được bất cứ thông tin gì về bà lão, cũng không tìm thấy bất kỳ âm sát khí hay cát khí nào từ cơ thể của bà.
Sự tồn tại của cô giống như bốn bức tường đá ở xung quanh vậy.
Quả thật là một bà lão kỳ quái!
Dương Tử Mi thật sự hi vọng mình và bà lão kia không có bất cứ mối quan hệ nào, cô không muốn tự tìm những phiền phức vô cớ đến với mình, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Thiên, sống cuộc sống yên bình.
Cô nhìn bà lão, cười nhẹ, xoay người định quẹo sang một con hẻm khác.
Thế nhưng, đi chưa được bao lâu thì lại nhìn thấy bà lão đứng giậm chân ngay trước mặt.
Tiếng guốc gỗ loẹt quẹt lại hiện ra rõ mồn một bên tai, giống như trúng phải cổ chú khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn.
Cô không định tiến về phía trước mà nhanh chóng đi về con hẻm ở phía ngược lại, hơn nữa đi rất nhanh, nếu là người bình thường thì sẽ không thể đuổi kịp cô.
Mới đi được vài phút cô lại nhìn thấy cảnh tưởng khiến cô muốn nổ tung.
Bà lão mặc bộ đồ đen lại tiếp tục đứng trước mặt cô giậm chân tại chỗ, tiếng guốc