Sau khi cầu xin thần linh, Dương Tử Mi không thể nào trấn an mình được.
Không tìm được Tiểu Thiên, cô thấy mình như mắc bệnh trầm cảm.
Sau khi châm cứu cho Tống Huyền, mới hơn bốn giờ sáng, cô muốn ra ngoài tìm Tiểu Thiên.
- Liên Y, cậu ở nhà với Tống tiên sinh, tôi sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lại mất cậu nữa.
Liên Y trông dễ thương như vậy, chỉ vì phải chịu thiên kiếp mà linh lực trên người nó bị trói buộc, không thể phát huy được. Ngoài việc biết đọc tâm tư người khác và biết viết chữ, thì những kỹ năng khác không khác các loại chó thông thường là mấy.
Nó dễ thương như vậy, rất khó có thể bảo vệ nó khỏi những ánh mắt chú ý của kẻ xấu.
Huống hồ, Quảng Nguyên là một thủ đô người đông, phức tạp nên chuyện này thật là khó khăn.
Liên Y biết thuật đọc tâm, tất nhiên sẽ hiểu nỗi đau của cô, nên nó gật đầu, để cô yên tâm.
Dương Tử Mi ôm nó, sau đó đi ra ngoài.
Người trong thành phố lớn đều có thói quen ngủ muộn dậy muộn.
Những con đường bình thường náo nhiệt, xe cô đi lại nườm nượp thì giờ đây vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua, và những người dậy sớm dọn vệ sinh
Vì muốn thuận tiện cho việc tìm kiếm Tiểu Thiên trên đường, Dương Tử Mi không lái xe mà đi bộ tiến hành tìm kiểu theo kiểu cuốn chiếu.
Tốc độ chạy của cô cực nhanh, giống như một cái bóng màu trắng chợt lóe lên.
Ngẫu nhiên có một vài công nhân dọn vệ sinh nhìn thấy bóng cô, chớp mắt một cái lại không thấy cô đâu, còn tưởng là ma sợ đến mức run người.
Không biết từ lúc nào. Dương Tử Mi đã tìm đến một khu phố cũ của thành phố Quảng Nguyên.
Khu phố cũ này không giống với khu phố mà Tống Huyền đang ở, mà là khu công nghiệp cũ, hình như đã bị bỏ mặc, trên những bức tường ố vàng cũ kỹ viết chi chít những nét chữ nguệch ngoạc màu đỏ.
Bởi vì nhân khí thưa thớt, hơn nữa bị bỏ hoang đã lâu, nên âm sát khí rất nhiều.
Dương Tử Mi vừa bước vào lập tức cảm thấy nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Sàn lát đường đi