- Chị, nhận đi.
Tiểu Thiên đột ngột mở mắt nói,
- Đó là món quà bà lão muốn tặng chị, chị cũng đừng nên tặng lại người khác, như vậy là không lịch sự.
Dương Tử Mi quay đầu nhìn Tiểu Thiên.
Đôi mắt Tiểu Thiên vẫn tràn ngập sự buồn ngủ và mệt mỏi.
Nó nhìn cô chớp chớp mắt, ý bảo cô hãy nhận lấy.
Dương Tiểu Mi cực kỳ tin tưởng Tiểu Thiên.
Nếu nó đã nói như vậy, hơn nữa bà lão cứ khăng khăng ép cô nhận viên Tinh Mang Toản, nếu cô không nhận thì sẽ tiếp tục bị bà ta làm phiền.
Tuy nhiên, Sadako khát khao có được viên Tinh Mang Toản như vậy.
Nếu cô đem viên Tinh Mang Toản cho cô ấy thì có thật cô sẽ phải hối hận giống như lời bà lão nói?
Tại sao sẽ phải hối hận?
Viên Tinh Mang Toản này rốt cuộc có tác dụng gì đối với bản thân cô và Sadako?
Dương Tử Mi lại nhìn đôi mắt rừng rực của Sadako nhìn viên Tinh Mang Toản, cảm thấy rất khó xử.
Tình cảm cô dành cho Sadako cũng rất phức tạp, vừa có chút ỷ lại, vừa có chút không tin tưởng, lo lắng cô ta sẽ gây ra bất lợi cho bản thân.
Cô sợ sau này bản thân không thể từ chối lời yêu cầu muốn có viên Tinh Mang Toản của Sadako.
Muốn nhận viên Tinh Mang Toản thì phải lặng lẽ nhận, không để Sadako biết, nếu không cô thật sự không đủ cứng rắn vượt qua sự cầu xin của Sadako.
Cô nháy mắt nhìn bà lão.
Bà lão cũng nhìn cô.
Bà lão cất viên Tinh Mang Toản đi.
- Nếu cô đã không thích thì ta cũng không làm khó cô nữa.
Nói xong bà xoay người định bỏ đi.
- Đừng đi!
Sadako vội vàng tiến lên chặn bà lão.
- Đưa cho tôi, được không?
Bà lão nhìn Sadako một cái, mặt không hề biến đổi:
- Không thích cho cô!
Sắc mặt Sadako như đang cố kìm nén lại.
Thân hình bà lão chợt lóe sáng, chớp mắt một cái bà ta đã biến mất.
Sadako mặt đầy thất vọng, ánh mắt như trách móc, nhìn Dương Tử Mi, khóe môi hơi giật giật nhưng cuối cùng thì không nói gì, bỏ đi vào bếp, bắt đầu bận rộn trở lại.
Dương Tử Mi ôm lấy Tiểu Thiên, tâm trạng có chút không thoải mái, hỏi:
- Tiểu Thiên, có phải Sadako đang giận không?
- Giận thì làm sao, chị là chủ nhân, cô ta là nô bộc, tất nhiên phải phục tùng chị.
Tiểu Thiên