Lẽ nào có ai đó đã động tay chân vào cơ thể nó?
Dương Tử Mi lấy kim châm ra, giữ yên Tiểu Thiên, tìm đúng huyệt vị của nó, rồi đâm kim.
Kim vừa đâm vào được nửa phần lập tức bị một ngoại lực đẩy ra.
Dương Tử Mi nhíu mày, định đâm lại một lần nữa…
- Chị, đau quá, đừng đâm.
Dương Tử Mi mở mắt, nhìn cô không chút sức lực:
- Để em ngủ yên một lúc, được không?
- Tiểu Thiên, có người đã làm gì đó trên người em, khiến mạch huyệt của em trở nên khác thường, lẽ nào em không cảm nhận thấy gì sao?
Dương Tử Mi nôn nóng hỏi.
- Chị…
Tiểu Thiên mặt đầy đau khổ:
- Em không cảm thấy gì hết, chỉ muốn ngủ thôi, chị bế em vào trong phòng đi, em muốn ngủ một giấc, nếu không thì sẽ chết chắc đấy.
Dương Tử Mi cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải cất kim, ôm nó vào phòng, để nó nằm thoải mái trên giường ngủ tiếp.
Tiểu Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi nó ngủ, khuôn mặt non nớt dễ thương, long mi vừa dài vừa cong, đôi môi nhỏ hồng hào, toàn thân cũng hồng hào mềm mại giống như tiểu thiên sứ giáng trần.
Lẽ nào có người nhẫn tâm động tay chân với một đứa bé dễ thương như tiểu thiên sứ thế này sao?
Dương Tử Mi nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nghĩ một lúc, cô liền lấy chiếc gương chiếu được hồn phách từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra.
Chiếc gương này vốn dĩ bị Tống Huyền tưởng nhầm là gương Chiếu Cốt của Tần vương nên mặt sau kính đã bị gỡ ra.
Nhưng bọn họ không phát hiện ra được mặt sau có thể chiếu cốt hay không, hơn nữa Tống Huyền lại gặp phải vấn đề bị nhiễm phóng xạ, sau này sự dụng các thiết bị đo lường cũng không phát hiện ra chiếc gương có chất phóng xạ. Tâm lý Dương Tử Mi có chút ám ảnh liền lắp lại mặt sau của chiếc gương.
Cô chiếu lên người Tiểu Thiên đang ngủ trên giường.
Cũng không xuất hiện điều gì khác thường.
Xem ra, nguyên nhân không phải do âm sát quỷ thần gì đó nhập vào.
Cô cất gương đi, dùng kim bạc một lần nữa đâm vào huyệt Thiên Đàn của nó.
Kim vừa đâm vào liền rung lên rồi bị đẩy ra, thật sự rất kỳ quái.
Tiểu Thiên không tu luyện khí thuật, cơ thể không hề