>
- Ông tôi tất nhiên là vẫn còn sống rồi.
Thấy cô hoài nghi ông mình còn sống không, Lưu Thiên Vũ có chút tức giận nói.
- Thật xin lỗi, cậu cứ nói tấm thẻ bài gỗ đào này là món quà ông nội cho cậu làm tôi hiểu nhầm.
Dương Tử Mi vội vàng giải thích.
- Ừm.
Lưu Thiên Vũ cũng không trách cô nữa, nói với cô:
- Tôi có thể đưa cái này cho cậu không, cô tốt nhất nên đi hỏi ông tôi đi.
- Được.
Dương Tử Mi gật gật đầu:
- Bây giờ tôi đi cùng cậu luôn.
Lưu Thiên Vũ nhìn lướt qua bộ quần áo ướt sũng của cô:
- Cậu không cần thay quần áo à? Cậu là con gái, mặc thế này sẽ bị cảm lạnh đấy.
Dương Tử Mi có nguyên khí hộ thân, ướt thế này với cô chẳng thành vấn đề.
Hồi trước ở trên núi, thời tiết đều lạnh giá như giữa tháng chạp mà cô vẫn nhảy xuống đầm nước để tu luyện.
Nhưng bộ dạng ướt át này cũng không tiện để đi gặp ông của Lưu Thiên Vũ.
Cô nhìn thấy một nhà vệ sinh công cộng cách đó không xa liền nói với Lưu Thiên Vũ:
- Cậu đợi chút, tôi đi thay quần áo.
Lưu Thiên Vũ gật đầu.
Nhìn bóng cô đi vào phòng vệ sinh, Lưu Thiên Vũ nghi hoặc gãi đầu.
Chẳng phải cô đi tay không sao?
Lấy đâu ra quần áo mà thay chứ?
Thật ra, trong nhẫn trữ vật của Dương Tử Mi có hai bộ quần áo phòng bị.
Cởi bỏ bộ quần áo ướt đẫm, cô mặc lên một bộ váy trắng, tóc rối ướt sũng đi ra.
Trong tà váy trắng bước đi nhẹ nhàng, làn tóc rối màu xanh dương xoã dài đến eo, trông cô như một thiên thần đi lạc xuống nhân gian. Lưu Thiên Vũ giật mình, trước giờ trái tim này chưa từng bị rung động bởi tình cảm vậy mà giờ lại đập loạn mãnh liệt thế này.
Một cô gái xinh đẹp trong tà váy thướt tha thế này mà khi nãy cậu lại nghĩ cô là ma nữ háo sắc biến thái, thật đúng là buồn cười chết mất.
Nhưng rốt cuộc là cô ấy lấy quần áo ở đâu ra?
Chẳng lẽ cô ấy dùng phép thuật biến ra quần áo?
Thật quá kì lạ.
Nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của cậu ấy, Dương Tử Mi sờ lên mặt:
- Sao cậu lại