>
Lưu Thiên Vũ kinh hãi phát hiện trong gương chỉ có Dương Tử Mi và cảnh vật bốn phía, thực sự không có hình ảnh của cậu.
- Chuyện gì thế này? Sao tôi lại không có trong gương?
Lưu Thiên Vũ quay đầu nhìn Dương Tử Mi:
- Sao cậu lại làm được vậy?
Dương Tử Mi phát hiện linh hồn trong gương của Lưu Thiên Vũ thuần khiết đến mức sắp sánh bằng Lam Nha Nha rồi.
Đúng là con người trong ngoài như một!
Người bạn thế này cô cũng muốn kết giao.
Dương Tử Mi lấy lại gương, sau đấy giả bộ ngơ ngác:
- Gương nào cơ? Tôi có thấy cái gì đâu?
Thấy chiếc gương trong tay cô lại biến mất trong nháy mắt, Lưu Thiên Vũ đều khó mà tin được, đó là ảo giác của mình.
Cậu ấy vừa mới tự tay cầm chiếc gương mà.
Sao lại biến mất đâu rồi?
Hai mắt cậu săm soi Dương Tử Mi từ trên xuống dưới xem cô giấu chiếc gương ở chỗ nào nhưng đều không thể tìm thấy.
Thật không thể tưởng tượng được.
- Đừng tìm nữa, tôi đã nói với cậu rồi, tôi là nhà ảo thuật, tôi sẽ không nói cho cậu mánh của tôi đâu, hi hi.
Dương Tử Mi nhìn bộ dạng tò mò muốn chết của cậu ấy liền nói:
- Giờ đưa tôi đi gặp ông cậu đi.
Lưu Thiên Vũ đành phải kìm nén sự nghi hoặc của mình.
Nhà của cậu cách đây không xa, chỉ cần đi 500m là đến rồi.
Dương Tử Mi cũng không rời khỏi Land Rover, theo Lưu Thiên Vũ về nhà cậu.
Lưu gia là một căn nhà nhỏ đơn độc hai tầng được lát gạch đỏ, hoa dây leo kín bốn bức tường xung quanh. Lưu Thiên Vũ đẩy cửa ra, bên trong cũng là một khu vườn tràn đầy sắc xuân, trăm hoa đua nở toả ngát hương, có ở trên giá, có cả ở dưới đất, thật sự là một vườn hoa thu nhỏ.
- Không nghĩ là ở Quảng Nguyên này lại có căn nhà như của cậu, thật khó mà có được.
Dương Tử Mi tán thưởng.
- Đây là căn nhà do ông tôi thiết kế.
Lưu Thiên Vũ nói đầy tự hào:
- Tổ tiên bốn đời nhà chúng tôi đều ở đây, đời con cháu về sau cũng sẽ tiếp tục sống ở đây.
- Ha ha, đẹp quá.
Dương Tử Mi gật gù, giọng điệu có ý ngưỡng mộ.
Nhưng cây cối hoa cỏ ở đây quá nhiều, nhất là loài dây leo, rất dễ bị thiếu dương khí. Thảo nào Lưu