>
Tạm biệt nhà họ Lưu xong thì Dương Tử Mi quay lại cầu để lái xe về.
Sau khi trở lại nhà họ Tống, cô thấy Sadako đang ngồi trên ghế giữa sân, ngửa đầu nhìn trời đầy ngơ ngẩn.
Sao lại ngẩn người ra rồi?
Dương Tử Mi thấy cô như vậy thì biết chắc chắn là do viên Tinh Mang Toản kia.
Nhưng khi nhớ lại câu nói kia của bà cụ thì cô lập tức quyết định sẽ không đưa nó cho Sadako.
Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi giả vờ không biết gì, đi lên nói :
- Em về rồi đây.
Thấy cô về Sadako cũng khôi phục lại tinh thần, vội vàng đứng lên nói chuyện với giọng điệu xa cách :
- Chủ nhân về rồi đấy à.
- Ừ.
Dương Tử Mi gật gật đầu, cô cũng chẳng hỏi lí do vì sao mà Sadako ngẩn người nữa mà chỉ bảo :
- Tiểu Thiên đâu? Vẫn đang ngủ à?
- Vâng.
Sadako gật đầu trả lời, đôi mắt cô đen láy nhìn chằm chằm Dương Tử Mi với vẻ ái oán trách móc.
Dương Tử Mi bị cô nhìn như vậy thì suýt chút nữa thì đưa viên Tinh Mang Toản kia cho Sadako.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại.
- Thế tôi đi tìm Tiểu Thiên.
Nói rồi Dương Tử Mi rẽ vào phòng của Tiểu Thiên, lảng tránh ánh mắt của Sadako.
Vào đến nơi thì thấy Tiểu Thiên vẫn đang cuộn tròn ngủ mê man như con mèo nhỏ trên giường.
Còn Liên Y thì ngồi bên cạnh nhìn nó ngủ.
Trước khi rời khỏi nhà, Dương Tử Mi đã bảo nó chăm sóc Tiểu Thiên, ai ngờ nó làm thật, chăm sóc nó hết nước hết cái, điều này khiến cô cảm động vô cùng.
Liên Y thấy cô về thì nhảy từ trên ghế xuống, dúi đầu vào lòng cô làm nũng.
- Vất vả cho mày quá Liên Y.
Sau khi sờ sờ đầu nó một cái, Dương Tử Mi nói :
- Tiểu Thiên vẫn ngủ suốt vậy sao?
Liên Y vội lắc lắc đầu.
Cô ôm Liên Y rồi ngồi xuống ghế, khi duỗi tay sờ thử vào mặt Tiểu Thiên để kiểm tra nhịp đập của nó thì Dương Tử Mi phát hiện sức mạnh kỳ quái đó vẫn còn, nhưng có vẻ đã yếu đi đôi chút, như thể nó đã bị đan điền của Tiểu Thiên hấp thụ rồi vậy.
Cô chỉ mong đây là sức mạnh bình thường có lợi cho Tiểu Thiên, chứ đừng là tà đạo.
Vào lúc Dương Tử Mi đang định đứng lên thì nghe thấy tiếng gọi khẽ của Tiểu Thiên :
- Chị ơi…
Dương Tử Mi quay đầu thì thấy Tiểu Thiên đang ngồi trên giường, khuôn mặt đáng thương vô cùng, nó nhìn