>
- Ái chà, bé con, là cháu thật sao?
Bà thím nọ cười đon đả bước tới, vươn tay định túm lấy tay của Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi hơi né ra, tránh được tay bà ta rồi nói với giọng lạnh lùng:
-Bà à, chúng ta không quen thân đến thế đâu.
Bà thím nọ nhìn đôi tay lấm bẩn của mình, đoạn lau nó vào vạt áo rồi cười nói:
-Ngại với cháu quá, gặp cháu nên bà vui quá ấy mà.
Dương Tử Mi nhếch miệng, chẳng nói chẳng rằng.
-Này bé con, cháu nhìn thử đi… Cái bát này được đào ra từ vườn sau nhà bà, chắc chắn là đồ cổ đấy! Bà bán cho cháu nhé, không cần nhiều đâu chỉ cần tiện tay đưa cho bà ba chục vạn là được rồi.
Bà thím nọ giơ cái bát mẻ lên trước mặt Dương Tử Mi.
-Ha ha, bà thím ơi, có phải bà thấy Tử Mi nhà chúng tôi mặt mũi ngây thơ nên thím bắt nạt không? Ba mươi vạn? Ban nãy tôi còn thấy bà rao bán cho người ta có mười vạn thôi cơ mà.
Hạ Mạt đứng cạnh đó cười nhạo.
-Bà nghĩ cái bát mẻ này làm bằng vàng hay bằng bạc mà đòi những ba mươi vạn? Sao bà không đi cướp ngân hàng luôn đi?
-Không nói chuyện với đứa không có mắt nhìn, không hiểu đồ cổ như nhóc. Bà đang nói với cô bé này cơ mà…
Bà thím kia thấy Hạ Mạt đột nhiên chen vào thì trừng mắt lườm cô đầy bực dọc, sau đó lại tươi cười nói với Dương Tử Mi:
-Hay là bà chịu thiệt một tí, bà bán cho cháu mười vạn cũng được nhé. Ông chú của cháu bây giờ bệnh nặng lắm rồi, không có tiền khám không được mà.
-Xin lỗi, cháu xưa nay hiền lành, không muốn chiếm lợi của người khác. Bà đem cái bát này đi bán cho người khác đi, cháu không có tiền đâu.
Dương Tử Mi nói với giọng lạnh lùng.
-Ấy, bé con ơi, làm sao mà cháu không có tiền được chứ? Một trăm triệu mà cháu còn lấy ra như không, thì làm sao mà không có nổi mười vạn được? Cháu nể tình chúng ta quen biết, mua cái bát này cho bà đi mà.
Bà thím nọ la lên.
-Cháu quen biết bà, không có nghĩa là cháu phải vung tiền như rác vì bà.
Dương Tử Mi kéo Hạ Mạt đi rồi nói:
-Chúng ta đi qua bên kia mua cánh gà đi!
-Không được đi!
Bà thím nọ chặn đường Dương Tử Mi rồi bỗng ném mạnh chiếc bát xuống đất. Sau đó bà ta ngồi bệt ra đấy