>
- Hai đứa nó đi cùng nhau thì đương nhiên là phải nói đỡ cho nhau rồi. Hu hu, số tôi thật là khổ, ông chồng ở nhà thì sắp chết mà bát thì vỡ mất rồi. Tôi trắng tay rồi, tôi sống trên đời để mà làm gì chứ, cứ để cho tôi chết quách đi cho xong.
Nói xong, bà ta đứng dậy, cắm đầu lao về phía một cái cột gần đó.
May mà người qua đường kéo lại kịp.
-Để tôi chết quách đi cho rồi, để tôi chết quách đi! Mọi người không tin tôi thì có thể đi tìm hiểu tin tức mà xem, lần trước nhà tôi có một cái mâm đồng cổ đáng giá trăm triệu bạc, chúng tôi ngốc nghếch không biết suýt nữa thì bị con bé này lừa mất. Tôi đòi lại món đồ trăm triệu ấy cho nên nó mới ghi hận trong lòng, hàng xóm nhà tôi đều biết cả đấy! Mọi người cứ đến phố Đông Trực mà hỏi thử xem…
Bà thím tóc tai bù xù cứ thế gào khóc kể lể:
-Tôi cầm một trăm triệu muốn mang về chữa bệnh cho chồng, ai ngờ lại bị lừa đảo lừa mất sạch. Bây giờ tôi muốn cái bát cổ cuối cùng, ai ngờ lại gặp phải con bé này ở đây. Nó vẫn còn ghim thù tôi từ đợt ấy, không muốn cho tôi sống nữa cho nên mới đập cái bát của tôi đấy. Hu hu, mọi người cứ để tôi đập đầu mà chết quách đi, đừng có cản tôi nữa…
Nghe xong, đám người lại nhìn Dương Tử Mi với ánh mắt khác thường.
Trong tiềm thức, đám đông luôn hướng về kẻ yếu.
Huống hồ sau khi nghe chuyện Dương Tử Mi suýt nữa lừa mất món đồ cổ giá trị trăm triệu của một người phụ nữ ngốc nghếch, thì ai cũng tin bà thím kia.
Dương Tử Mi nhìn bà thím nọ tự biên tự diễn với ánh mắt lạnh lùng.
Hạ Mạt tức hộc máu, bèn kéo ông chú bán xiên nướng ra hỏi:
-Chú à, ban nãy chú cũng nhìn thấy bà ta tự ném vỡ bát đúng không?
Chú bán hàng không muốn dính vào phiền phức, bèn lắc đầu nói:
-Ban nãy chú mải đếm tiền nên không nhìn thấy gì hết.
-Chú…
Hạ Mạt thấy ông ta không chịu làm chứng thì giận điên cả người.
Thấy không ai chịu đứng ra làm chứng cho Dương Tử Mi, trong mắt bà thím kia ánh lên tia nhìn đắc ý và giảo hoạt.
Bà ta biết Dương Tử Mi có tiền nhưng