“Nhã Lâm”
Nhậm Nhã Lâm buồn bã đi ra ngoài, giây phút cô ấy thờ thẩn đi qua đường xém chút nữa bị xe chạy qua tông phải.
“Nhậm Nhã Lâm”
Lục Thành hét lớn gọi tên cô ấy đồng thời kéo tay cô ấy lại, vô thức Nhậm Nhã Lâm xoay vào người Lục Thành.
Nhậm Nhã Lâm còn đang ngơ ngác đã bị Lục Thành mắng.
“Em bị ngốc hay bị mù ? Đường đông xe thế mà còn không biết quan sát à ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy Lục Thành thì lại trở nên yếu đuối, cô ấy khóc lóc với Lục Thành.
“Lại còn mắng người, hung dữ thật”
Lục Thành bó tay với Nhậm Nhã Lâm mà cũng đành nhẹ nhàng an ủi cô.
“Được, được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa em đi đến một nơi”
Lục Thành lau nước mắt cho Nhậm Nhã Lâm rồi đưa cô ấy rời đi.
Lục Thành nắm tay Nhậm Nhã Lâm đi vào một khu vui chơi, nơi đây tối đen lại không có một bóng người.
“Sao ở đây lại chẳng có ai vậy ? Cũng không có một bóng đèn nào, chẳng lẽ nơi này là nơi bỏ hoang à ?”
Lục Thành nhìn Nhậm Nhã Lâm với ánh mắt không thể tin nổi.
“Em có ngốc không ? Làm gì có nơi nào bỏ hoang lại có bảo vệ canh chừng chứ ?”
“Cũng đúng”
Lục Thành nhìn cô thâm tình rồi vỗ tay một cái đột nhiên đu quay trước mặt chợt sáng lên.
“Chẳng phải em nói muốn đi đu quay sao ?”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ.
“Vậy những thứ này đều là do anh chuẩn bị cho tôi sao ?”
“Đúng vậy, mau lên đó thôi”
Hai người họ cùng nhau lên đu quay, bên trong được Lục Thành cho người chuẩn bị một cách lãng mạn, bên trong đầy hoa tươi và có cả bánh kem, đi quay bắt đầu chạy, lúc này Lục Thành cầm bánh kem lên đưa về phía Nhậm Nhã Lâm.
“Mau thổi nến đi”
“Chẳng phải lúc nãy đã thổi nến rồi sao ?”
“Không tính, lúc đó tâm trạng không tốt nên bây giờ nên thổi lại”
Nhậm Nhã Lâm cảm thấy hạnh phúc, cô mỉm cười nhắm mắt cầu nguyện và thổi nến.
Nhìn Nhậm Nhã Lâm trước mặt xinh đẹp lung linh, cô ấy khiến Lục Thành không thể rời mắt, sau khi cô thổi nển xong anh lại hỏi cô ấy.
“Sao em lại muốn đi đu quay vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn ra bên ngoài, mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại chan chứa nỗi buồn.
“Vì lần đầu tiên được đi đu quay với gia đình, cũng chính là lần cuối tôi được ở bên ba mẹ mình”
Nhậm Nhã Lâm nghẹn ngào, không tự chủ được mà rơi lệ.
“Năm đó là sinh nhật lần thứ 15 của tôi, khi đó mẹ vẫn còn khoẻ, ba đã hứa sẽ đưa gia đình đi chơi vào hôm sinh nhật………”
Nhậm Nhã Lâm nói đến đây thì buồn bã lau nước mắt.
“Chỉ là sau lần đó thì tôi cảm thấy sinh nhật mình không còn vui nữa………mẹ bắt đầu chuyển bệnh, tôi thì có hiểu lầm với ba, dần dần tôi cũng đã sắp quên cảm giác vui vẻ khi đón sinh nhật là như thế nào…….
.
”
Lục Thành nhìn cô có chút do dự, anh ấy suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng hỏi.
“Nếu như năm đó mẹ em không gặp chuyện, thì có phải bây giờ em đã rất hạnh phúc có đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm bật cười, cố gắng an ủi bản thân.
“Sao có thể chứ ? Nếu thì cũng chỉ là nếu như thôi…….
Bệnh thì làm sao tránh khỏi, bà ấy rời xa chúng tôi cũng là việc đã được định sẵn, chỉ là ông trời quá trêu người, lại khiến cho gia đình tôi xuất hiện nhiều hiểu lầm thôi”
Lục Thành đau xót nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy sự ái náy.
( Nếu như em biết chuyện vốn không đơn giản như thế…….
em sẽ thế nào ? )
Nhậm Nhã Lâm thấy anh ấy ngẩn người một lúc thì định lên tiếng gọi.
“Nè, A Thành anh…….
”
Bỗng nhiên Lục Thành lên tiếng.
“Nhậm Nhã Lâm, em có thể cho anh cơ hội được bước vào cuộc sống của em hay không ?”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người, cô ấy không hiểu ý anh, ấp úng hỏi.
“Ý…….
ý anh là……?”
Lục Thành nghiêm túc nhìn cô ấy, rồi bỗng nhiên anh bày tỏ với cô.
“Anh trước đây là một người lạnh lùng, nhạt nhẽo…….
mọi người thường nói thế giới anh ngoài công việc ra thì chẳng biết để tâm thêm bất cứ thứ gì, nhưng từ khi anh gặp em thì anh lại biết được rằng xung quanh anh từ đây lại có thêm nhiều thứ để quan tâm hơn”
Nhậm Nhã Lâm lặng người nhìn anh, cô ấy chăm chú lắng nghe anh nói.
Đu quay dần lên cao thì Lục Thành cũng dần nói ra hết nỗi lòng mình.
“Anh không tự chủ được mà nhìn em, không tự chủ được mà muốn quan tâm em khi thấy em gặp phải chuyện không vui, không muốn nhìn thấy người khác ức hiếp em và đẵ biệt lại bắt đầu tìm hiểu về sở thích và thói quen của em……….
”
Nghe đến đây Nhậm Nhã Lâm nhớ đến những lần Lục Thành đã bên cạnh quan tâm cô, bảo vệ cô và chiều chuộng cô, trong lòng cô lúc này liền không còn bình lặng được nữa.
“Anh chứng kiến em buồn, chứng kiến em vui, nhưng lại chưa thể chứng kiến cảnh tượng em hạng phúc vì có người thật lòng yêu thương bảo vệ em, em từng nói em muốn được hạnh phúc hơn Lạc Bộ Thiên…….
anh nhớ rõ câu nói đó và hiện tại anh muốn để cho anh ta thấy rằng anh sẽ khiến em hạnh phúc hơn cả anh ta…….
vậy thì………em có thể cho anh cơ hội để làm việc đó không ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành không nói gì, trong lúc anh nghĩ cô sẽ từ chối anh vì nghĩ cô không hề có cảm giác gì với anh thì cô ấy lại đột nhiên mỉm cười.
“Lục Thành…….
cảm ơn anh vì đã nói hết tấm lòng của mình với em, em vẫn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu thật lòng thêm một lần nào nữa……nhưng khi